Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 265 - Chương 265:

 Chương 265: Chương 265: Chương 265:

Bạch Trân Trân nhíu chặt mày nhìn Đỗ Văn Khiết hai mắt đỏ ngầu, gương mặt tràn ngập thù hận nhìn mình, loáng thoáng phát giác được không đúng.

Thế nhưng còn chưa đợi cô tìm ra loại không đúng đó nằm ở đâu, Đỗ Văn Khiết đã phát điên trước, cô ta hét toáng lên: "Cô có gan dụ dỗ người ta, không có gan thừa nhận đúng không? Cô nhìn xem bây giờ cô có bộ dạng gì? Sao cô không dứt khoát cởi sạch đồ nhảy múa cho rồi?"

Lời này nói rất khó nghe, Đỗ Văn Khiết nói khó nghe đã đành, một tay khác nhân lúc nói, giơ tay tật lên mặt Bạch Trân Trân.

"Tôi đánh chết cái thứ vô sỉ nhà cô!"

Trong giữa ngón tay của cô ta dường như đang kẹp thứ gì đó, một tia ánh sáng lạnh xẹt qua, khóe miệng Đỗ Văn Khiết xuất hiện một nụ cười lạnh lẽo, giống như đã nhìn thấy kết cục thảm hại của Bạch Trân Trân.

Nhưng tốc độ phản ứng của Bạch Trân Trân không phải dạng vừa, cô đã sớm phòng bị, giơ tay liền túm lấy bàn tay đó của Đỗ Văn Khiết, dùng lực ấn tay cô ta, mảnh dao Đỗ Văn Khiết kẹp giữa ngón tay rơi lên đất.

"A!"

Đỗ Văn Khiết phát ra một tiếng kêu thảm, sau đó nhân cơ hội này, há miệng phun ra một cái đinh.

Đinh màu đỏ sẫm bắn vào mắt của Bạch Trân Trân, cô nghiêng đầu, tránh khỏi cái đinh này, tiếp đó Bạch Trân Trân bỗng nhiên giơ chân lên, đá vào bụng Đỗ Văn Khiết.

Chân của cô vững vàng đáp lên bụng của Đỗ Văn Khiết, đồng thời Bạch Trân Trân buông tay đang nắm cổ tay của cô ta, cả người cô ta bay ra, thân thể nặng nề đập lên vách tường, sau đó mềm oặt tuột xuống.

"Cô..."

Đỗ Văn Khiết nôn ra một ngụm máu tươi, mí mắt trợn ngược, trực tiếp ngất đi.

Mọi thứ xảy ra trong thoáng chốc, mọi người đều ngơ ra, hoàn toàn không ngờ Bạch Trân Trân sẽ đột nhiên động thủ.

Cô cũng quá hung tàn rồi nhỉ? Đỗ Văn Khiết trực tiếp bị cô đánh ngất xỉu.

Hách Cầm Vận hơi sững sờ, sau đó chạy về phía Đỗ Văn Khiết, cô ta căng thẳng kiểm tra một chút, sau khi xác nhận Đỗ Văn Khiết không sao, Hách Cầm Vận mới thở phào một hơi.

"Cô Bạch, cô làm gì vậy? Chúng tôi là do cô mời tới, cô làm gì vậy?"

Sao cô lại đột nhiên động thủ với Đỗ Văn Khiết? Chỉ là nói vài ba câu mà thôi, Bạch Trân Trân hà tất phải như vậy?

Kỳ Lỗi đi tới kiểm tra tình hình trước, sau khi xác nhận Đỗ Văn Khiết không có nguy hiểm tính mạng, anh ta mới thở phào, tiếp đó ngẩng đầu nhìn Bạch Trân Trân, không tán đồng nói: "Cô Bạch, bây giờ tình hình không rõ, cô tiêu hao chiến lực của chúng tôi như vậy, đây là hành vi rất không sáng suốt."

Ngược lại là Vương Chiêu, dường như anh ta phát giác gì đó, sải bước đi tới bên cạnh Bạch Trân Trân, nhìn kỹ, anh ta mới nhặt lên mảnh dao và cái đinh màu đỏ trên đất.

"Cô Bạch không phải cố ý, cô ấy cũng là bị ép đánh trả mà thôi, nếu không phải Đỗ Văn Khiết đã làm chuyện quá đáng, cô Bạch cũng không tới mức vậy."

Mảnh dao đó chỉ là mảnh dao bình thường, nhưng cái đinh màu đỏ phun ra từ trong miệng Đỗ Văn Khiết không phải thứ vô danh.

Cái đinh màu đỏ nhỏ bé đó là đinh Con Rối, nếu bị đánh trúng, một hồn một phách sẽ rơi vào trong tay của người dùng phép, hồn phách của người bị hại bị rút đi, sẽ trở thành con rối trong tay Đỗ Văn Khiết.

Sau khi loại đinh Con Rối này sản sinh tác dụng, muốn giải trừ không phải chuyện đơn giản, rất dễ phản phệ không nói, bất cẩn một chút, rất có thể sẽ khiến hồn phách của người bị hại vĩnh viễn không thể quay lại thân thể.

Cho dù giải trừ đinh Con Rối, bởi vì hồn phách chịu tổn thương nặng, cũng sẽ trở thành kẻ ngốc mãi mãi, vĩnh viễn đều không có khả năng hồi phục.

Hiển nhiên Kỳ Lỗi cũng biết hàng, anh ta nhận ra đinh Con Rối, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Trước đây Đỗ Văn Khiết có ác ý rất lớn với Bạch Trân Trân, vừa nãy đột nhiên lại đi gây sự với Bạch Trân Trân, sau đó mượn cơ hội dùng đinh Con Rối.

Cũng may Bạch Trân Trân phản ứng nhanh nhạy, lúc này mới tránh được, nếu không phải vì vậy, bây giờ cô đã biến thành con rối trong tay Đỗ Văn Khiết rồi.

Bình Luận (0)
Comment