Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 267 - Chương 267:

 Chương 267: Chương 267: Chương 267:

Bạch Trân Trân cảm thấy có hơi mệt mỏi, chỉ đành nhắc nhở họ, bảo họ cứu tỉnh người trước rồi nói.

Hách Cầm Vận nghe vậy, cảm kích gật đầu với Bạch Trân Trân, sau đó bắt đầu tiến hành chữa trị cho Đỗ Văn Khiết.

Tuy rất nhiều bùa đã vẽ xong trên người cô ta bị nước làm hỏng, nhưng chu sa và bút lông để ở trong túi, ngược lại không bị trận mưa đột ngột ập tới này làm hỏng.

Đỗ Văn Khiết luôn ở dưới mí mắt của họ, nếu nói trúng chiêu, vậy chắc là trúng chiêu lúc sương mù nổi lên vừa nãy, cũng tức là bắt đầu từ lúc đó, cô ta đã trở nên hơi bất thường rồi.

Hách Cầm Vận vươn tay cởi áo của Đỗ Văn Khiết, áo cởi sang một bên, cô ta đột nhiên nhớ tới gì đó, nhìn sang hai người khác.

"Các người quay đi cho tôi."

Kỳ Lỗi và Vương Chiêu nghe vậy, lập tức quay người, không tiếp tục nhìn nữa.

Bạch Trân Trân là nữ, không cần kỵ gì, cô đứng ở một bên, nhìn Hách Cầm Vận cởi sạch đồ nửa thân trên của Đỗ Văn Khiết.

Sau đó, cô ta lật Đỗ Văn Khiết lại, để cô ta úp mặt xuống, sau đó dùng bút lông chấm chu sa, bắt đầu vẽ bùa lên người Đỗ Văn Khiết.

Tốc độ của cô ta rất nhanh, có thể nói là lưu loát một mạch, không có bất cứ chần chừ, rất nhanh, một bùa chú phá bỏ xuất hiện trên lưng Đỗ Văn Khiết.

Vào khoảnh khắc cô ta thu bút, bùa trên lưng Đỗ Văn Khiết phóng ra ánh sáng màu vàng chói mắt, sau đó dần dung nhập vào trong thân thể của Đỗ Văn Khiết.

Khi bùa chú hoàn toàn hòa nhập vào trong thân thể Đỗ Văn Khiết, từng luồng khí màu đen từ trong thân thể cô ta tản ra, rất nhanh liền biến mất trong không khí.

Mà Đỗ Văn Khiết nằm trên đất rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.

Đỗ Văn Khiết vừa tỉnh dậy liền cảm thấy chỗ bụng của mình truyền tới cơn đau kịch liệt, cô ta đau tới nhăn nhó mặt mày, hậu tri hậu giác phát hiện áo của mình mất sạch.

"A!"

Đỗ Văn Khiết ngồi dậy, hoảng loạn che người của mình: "Tôi làm sao vậy?"

Cô ta nhớ một đám người đang thuận theo đường núi đi đến Trần Gia Thôn, sau đó nổi lên sương mù, lại đổ mưa, hình như họ tìm chỗ trú mưa...

Vậy áo của cô ta đâu?

Hách Cầm Vận giao đồ của Đỗ Văn Khiết cho cô ta, nhân lúc cô ta mặc đồ, kể lại chuyện đã xảy ra trước đó cho cô ta biết.

Đỗ Văn Khiết đang cài cúc phát ngốc, cô ta giơ tay chỉ mình, khó tin nói: "Loại chuyện đó là tôi làm? Tôi cũng không phải điên!"

Đỗ Văn Khiết thích Vương Chiêu là thật, nhưng cô ta thích Vương Chiêu cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, với vẻ ngoài tán tỉnh đó của đối phương, năng lực trêu ong ghẹo bướm số một, phụ nữ thích anh ta xếp dài cả vòng Hương Giang.

Nếu cô ta thật sự nhắm vào người ta giống như con đàn bà điên, vậy cô ta không phải Đỗ Văn Khiết.

Bạch Trân Trân đứng ra, âm u nói: "Có phải cảm thấy chỗ bụng rất đau không?"

Đỗ Văn Khiết a một tiếng, quay đầu nhìn Bạch Trân Trân.

Bạch Trân Trân nhìn cô ta, âm u nói: "Tôi đá đó."

Đỗ Văn Khiết: "..."

Bạch Trân Trân: "Vừa nãy cô dùng đầu ngón tay kẹo mảnh dao muốn hủy dung mạo của tôi, sau khi thất bại thì dùng đinh Con Rối khiến tôi trở thành con rối của cô."

Đỗ Văn Khiết: "..."

"Ý muốn giết tôi của cô, người sáng mắt đều có thể nhìn ra, đây không phải chuyện cô phủ nhận là có thể được."

Đỗ Văn Khiết: "..."

Cô ta cứng nhắc quay đầu nhìn Hách Cầm Vận: "Những chuyện này thật sự là do tôi làm?"

Hách Cầm Vận gật đầu, lại chỉ Kỳ Lỗi và Vương Chiêu một bên: "Hai người họ đều có thể làm chứng, họ tận mắt nhìn thấy."

Đỗ Văn Khiết: "..."

Hách Cầm Vận nói, Đỗ Văn Khiết trúng chiêu khi ngay cả bản thân cô ta cũng không biết, những oán khí đó xâm nhập vào cơ thể cô ta, vào lúc cô ta không phòng bị, nhanh chóng ảnh hưởng tư tưởng của cô ta.

"Cô bởi vì Vương Chiêu, đố kỵ với Bạch Trân Trân, cho nên giải phóng ác ý đối với cô ấy rất lớn."

"Cũng may cô Bạch không phải người bình thường, nếu không liên hoàn chiêu này của cô, cái mạng này của cô Bạch cũng không còn."

"Ồ, đúng rồi, vừa nãy cô còn có ý đồ dùng bùa Ngũ Lôi đánh nổ cô Bạch."

Bình Luận (0)
Comment