Cho dù vừa nãy trời mưa, người và động vật đều đi trú mưa, nhưng bây giờ sau cơn mưa trời quang mây đảng, cho dù người không ra, động vật cũng phải có chút động tĩnh chứ?
Trần Gia Thôn là một thôn nhỏ nằm trong hõm núi, nghe nói thôn này đã có hai trăm năm lịch sử, kiến trúc trong thôn hầu hết còn giữ lại phong cách trước, dung nhập với môi trường xung quanh, trông không có cảm giác khác biệt gì.
Tường rào của mỗi nhà đều không cao, xuyên qua tường rào có thể nhìn thấy tình hình trong sân, kiến trúc đá đã trải qua hai trăm năm mưa gió, để lại dấu vết tang thương.
Kiến trúc rất tang thương, đâu đâu trong sân cũng là dấu vết con người sinh sống, cái bàn cái ghế không kịp cất, gà vịt nhốt trong lồng, còn có vườn rau nhỏ mọc rất tươi tốt, đều đang nhắc nhở bọn họ nơi này thực sự có người sống.
Nhưng bây giờ lại không nghe thấy chút tiếng người, những gia cầm đó cũng giống như bị lực lượng gì đó giam cầm, co rút trong lồng bất động.
Nhìn thấy màn này, Bạch Trân Trân khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Kỳ Lỗi đang đứng bên cạnh: "Gà vịt đều bất động, Kỳ đại sư..."
Không đợi Bạch Trân Trân nói xong, Kỳ Lỗi đã lên tiếng ngắt lời cô, giọng của anh ta thân cận hơn lúc trước vài phần, nếu mới đầu chỉ coi Bạch Trân Trân là khách hàng, thì bây giờ đã coi cô là bạn.
"Cô Bạch, cô gọi tôi Kỳ Lỗi là được, đại sư gì đó, không dám nhận."
Đừng thấy bây giờ Bạch Trân Trân không rành huyền thuật, đều mơ hồ đối với rất nhiều thứ trong huyền môn, nhưng cô thân mang kim quang công đức nhiều như thế, sẽ không phải là người tầm thường.
Mặc kệ xuất phát từ tâm tư gì, kết giao với cô, đó tuyệt đối là điều có lợi, hơn nữa Bạch Trân Trân có kim quang công đức hộ thân cũng không tự xưng là đại sư, anh ta bị Bạch Trân Trân gọi như vậy, thật sự rất xấu hổ.
Bạch Trân Trân không so đo trong loại chuyện nhỏ này, rất nhanh đã thay đổi xưng hô: "Kỳ Lỗi, số gà vịt này không kêu, có phải có vấn đề không? Chúng đều chết rồi sao?"
Thực ra Bạch Trân Trân càng muốn hỏi có phải người trong thôn cũng chết rồi không, nhưng hiện tại cô cũng không nhìn thấy oan hồn lệ quỷ gì, cũng không nhìn thấy âm khí oán khí, không cần nhắc tới chuyện này.
Kỳ Lỗi lắc đầu nói: "Sinh mạng của gà vịt vốn yếu ớt, vừa nãy khi sương trắng nổi lên, cả thôn đều bị sương trắng bao phủ, số gà vịt này căn bản không chịu đựng được oán khí xâm nhập."
Những oán khí đó không khác gì đòn tấn công, gia cầm không gánh chịu được oán khí ăn mòn, chết cũng là bình thường.
"Vậy thôn dân thì sao?"
Kỳ Lỗi lắc đầu nói: "Cái này khó nói."
Quả thực khó nói.
Oán khí hàm chứa trong mỗi vùng sương mù nhỏ kỳ thực không nhiều, nhưng phạm vi sương mù bao phủ đủ lớn, ngay cả người trong huyền môn như Đỗ Văn Khiết cũng trúng chiêu, sau đó bị oán khí thao túng, tính tình thay đổi lớn, sản sinh tính công kích mạnh như thế, thôn dân bình thường không có linh khí hộ thân, sau khi oán khí vào trong cơ thể, sẽ chịu ảnh hưởng càng lớn.
Bạch Trân Trân dứt khoát, trực tiếp lên tiếng nói: "Chúng ta vào xem thử."
Trận mưa lớn đó tới vừa nhanh vừa gấp, cộng thêm bây giờ lại là ban ngày, các thôn dân không khóa cửa, họ rất dễ dàng đẩy cổng ra, đi vào trong sân.
Trần Gia Thôn là một thôn cổ bảo tồn hoàn hảo, bỏ đi những cái khác không nói, phong cảnh rất đẹp, kiến trúc vật cũng rất có tính đặc hữu, nhưng người ở đây lại không có tâm tư thưởng thức.
Bởi vì sau khi vào cổng, tất cả mọi người đều ngửi thấy một mùi khó mà dùng từ ngữ để hình dung, mà những mùi này là từ trong phòng khép hờ cửa truyền ra.
Đỗ Văn Khiết vô thức bịt mũi: "Đây là mùi gì? Là mùi xác thối sao?"
Bây giờ đã là cuối tháng năm, thời tiết ở Hương Giang vô cùng nóng bức, cho dù là nhiệt độ trong thôn núi tương đối thấp hơn một chút, nhưng cũng chỉ là tương đối, những mùi này thuộc kiểu dùng ngôn ngữ để hình dung ra cũng sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu về mặt sinh lý, càng đừng nói mấy người họ đối mặt trực diện với mùi này.
Bạch Trân Trân lắc đầu nói: "Không phải xác thối."
Trong nhiều người như vậy, chỉ có phản ứng của Bạch Trân Trân bình tĩnh nhất, tựa như loại mùi thối khiến người ta say sẩm này đối với cô mà nói không tính là gì.
Đỗ Văn Khiết che mũi miệng, nghiêng đầu nhìn Bạch Trân Trân: "Trân Trân, sao cô biết không phải là mùi xác thối?"
Bạch Trân Trân giải thích: "Tôi là Nhập Liệm Sư, với kinh nghiệm nhiều năm tiếp xúc với thi thể của tôi, mùi này không phải xác thối."
Mùi xác thối khác với mùi khác, mùi xác thối sẽ càng gay gắt hơn, tuy mùi này cũng rất thối, nhưng không phải xác thối.
Chắc trong nhà không có người chết.