Bạch Trân Trân nói như vậy, những người khác mới nhớ ra thân phận của cô, ánh mắt mọi người nhìn Bạch Trân Trân trở nên có hơi vi diệu.
Không phải là xem thường Nhập Liệm Sư, chỉ là cô rõ ràng có lực công đức nhiều như vậy, sao còn đi làm Nhập Liệm Sư?
Hay là nói, sau khi làm Nhập Liệm Sư thì có thể dễ dàng tích lũy được nhiều lực công đức như vậy?
Phải biết ở nơi như Hương Giang, thực ra Nhập Liệm Sư phải quy vào nghề địa vị thấp trong xã hội, dù sao kỳ thực Nhập Liệm Sư thoát thai từ ngành mai táng, trong "ngũ hành bát tác" "tam bách lục hành" cổ đại, thậm chí không có nghề này, vì vậy nó bị liệt vào "hành ngoại hành".
Nhập Liệm Sư chỉnh lý di dung cho người chết, để họ dùng phương thức vẻ vang nhất rời khỏi thế giới này, nhưng bởi vì quanh năm tiếp xúc với thi thể, thực ra rất nhiều người rất kiêng kỵ những người này, không muốn qua lại với họ.
Mà đại sư huyền môn thì khác, đại sư huyền môn có chút danh khí, đãi ngộ nhận được hoàn toàn khác, mặc kệ có tin vào những người này không, bề ngoài cũng sẽ cực kỳ tôn trọng họ.
Kỳ Lỗi, Đỗ Văn Khiết bọn họ đều là sư xuất danh môn, ở Hương Giang cũng là đại sư có chút danh khí, địa vị xã hội không tầm thường, họ rất khó hiểu Bạch Trân Trân lựa chọn làm việc ở nơi như nhà tang lễ.
Cô không cảm thấy kiêng kỵ sao?
Phải biết nếu Bạch Trân Trân nguyện ý, chỉ cần cô lộ ra kim quang công đức mang theo trên người, rất nhiều người nguyện ý thu nhập cô vào môn hạ, hơn nữa bởi vì kim quang công đức của cô đủ nhiều, nhập môn là có thể trực tiếp đứng ở vị trí rất cao.
Cô tốt xấu đã từng tìm hiểu một ít về huyền môn, cũng từng làm cố vấn đặc thù cho đồn cảnh sát, chắc cô biết cho dù chủ lưu không công khai ủng hộ huyền môn, nhưng thực ra địa vị xã hội của các đại sư huyền môn vẫn không thể lung lay.
Sao lại đi làm Nhập Liệm Sư chứ?
Sau khi phát giác được ánh nhìn của họ, trên mặt Bạch Trân Trân có thêm vài phần vi diệu: "Cho nên, bây giờ các người xác định muốn nói những chuyện này với tôi?"
Không phải muốn vào trong nhà xem tình hình sao?
Nói cô làm Nhập Liệm Sư không tốt, bảo cô đổi nghề là sao? Cái này có liên quan gì tới việc họ làm sao? Những người này không phát giác được bản thân đã đi lệch hướng rồi sao?
Bạch Trân Trân vừa lên tiếng, mọi người mới phát hiện hình như mình lạc đề rồi, có hơi ngượng ngập ho khan một tiếng, sau đó mọi người còn nghĩ nói thế nào để giảm bớt ngượng ngập.
Kết quả Bạch Trân Trân mặc kệ họ, trực tiếp đẩy cánh cửa khép hờ đi vào.
Càng gần căn nhà, mùi thối khiến da đầu người ta tê rân đó càng nồng, đám người Kỳ Lỗi thi triển thần thông, phong bế khứu giác của mình, cuối cùng cũng cách ly khỏi mùi thối đó, nhưng cho dù như vậy, vừa nghĩ tới mùi đó, mọi người vẫn cảm thấy rất gai óc.
Kết quả Bạch Trân Trân lại mạnh như vậy? Không thi triển cái gì, một mình đi vào như vậy?
Người thân mang kim quang công đức mạnh như vậy sao? Hay là nói kim quang công đức có thể khử thối?
Nếu Bạch Trân Trân biết những người này đang nghĩ những gì, không chừng sẽ quay đầu chửi họ.
Năng lực tưởng tượng mạnh như vậy, làm đại sư cái gì? Trực tiếp đi làm tác giả không phải tốt hơn?
Cô không phải không ngửi thấy mùi thối, chẳng qua là đã quen mà thôi, dù sao thi thể không phải hoàn toàn không có mùi, mùi xác thối cô còn có thể chịu được, càng đừng nói là mùi khác.
Nhà có bố cục nhà chính ở giữa, hai bên là nhà ngang, Bạch Trân Trân đi về hướng có mùi nồng nhất, sau khi vén rèm cửa ra, cô nhìn thấy hai người đang nằm trên giường.
Họ gần như lõa lồ, bộ vị quan trọng đắp cái chăn mỏng, miễn cưỡng che được thân thể của họ.
Đây chắc là một đôi vợ chồng, tuổi trông khoảng năm mươi, trên người họ đầy rẫy hoa văn màu đen đậm nhạt đan xen, những hoa văn đó giống như sống, thuận theo da của họ lan tràn lên từng chút một.
Mùi thối tỏa ra từ trên người bọn họ.
Tuy người đang hôn mê, nhưng cơ năng sinh lý vẫn đang vận chuyển bình thường, cho nên... mùi dĩ nhiên khó ngửi.
Sau khi những người khác đã làm xong công tác phòng hộ, cũng từ bên ngoài đi vào, sau khi nhìn thấy hai vợ chồng nằm trên giường, sắc mặt của mấy người bỗng nhiên thay đổi.
"Hai người này trúng chú lấy mạng rồi!"
Bạch Trân Trân nghe vậy, quay đầu nhìn sang.
Người lên tiếng là Đỗ Văn Khiết, sắc mặt cô ta tái nhợt nhìn hai người đang nằm trên giường, thân thể không khống chế được run rẩy.
Chú lấy mạng, một danh từ rất xa lạ, Bạch Trân Trân chưa từng nghe qua, nhưng nhìn dáng vẻ của Đỗ Văn Khiết, có lẽ chú thuật này rất tà ác.
"Văn Khiết, chú lấy mạng là gì?"
Không hiểu thì hỏi, đây là phẩm đức rất tốt đẹp, Bạch Trân Trân không cảm thấy mất mặt.