Ông ta nhất định phải nói chuyện tăng tiền lương ở trong nghĩa trang sao?
Cầu Quốc Hoa lại ném rất nhiều miếng mồi ra, nhưng Trần Tiểu Sinh vốn chẳng mảy may động đậy, anh ta nín thở tập trung, ôm bùa hộ mạng mà Bạch Trân Trân cho, nằm đợi ở trong quan tài.
Chỉ cần bọn họ không tìm được anh ta thì cũng không thể nào bắt được anh ta.
Ngày hôm qua Bạch Trân Trân không đồng ý cho anh ta tới đây, nhưng lúc đó anh ta giống như bị ma xui quỷ ám vậy, cứ dứt khoát đi theo Cầu Quốc Hoa.
Sau khi đến thôn Trần gia, sau khi gặp phải nhiều chuyện quỷ dị như vậy, Trần Tiểu Sinh càng lúc càng hối hận hơn, anh ta hối hận tới tím cả ruột, nếu sớm biết sẽ thành như vậy, anh ta nhất định sẽ không đi, dứt khoát bẻ gãy cánh tay mình, cũng đỡ phải đi tới chỗ kì quái như thế này.
Hiệu quả cách âm của quan tài thực ra cũng không tốt lắm, anh ta nghe được tiếng bước chân của Cầu Quốc Hoa, chợt gần chợt xa, một hồi gần như đứng rất sát, một hồi sau lại có vẻ cách rất xa, đi đôi với tiếng bước chân, còn có tiếng Cầu Quốc Hoa tự lẩm bẩm.
"Ở chỗ nào vậy chứ? Sao ta không thấy cậu?"
"Tiểu sinh, ta vừa ý cậu như vậy, sao cậu lại trốn đi như thế chứ?"
"Đừng trốn, mau mau đi ra đi..."
"Ki ki ki ki..."
Cuối cùng, tiếng cười gằn này ở sát bên tai, tựa như vang lên ngay bên tai Trần Tiểu Sinh vậy, hô hấp của anh ta cũng dừng lại, cố gắng không thét lên.
Nhưng vào lúc này, bùa hộ mạng bị Trần Tiểu Sinh nắm trong tay lại nổi lên một tầng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.
Tiếng thét chói tai gần như muốn bật thốt lên lại bị nuốt thẳng xuống, ánh sáng màu vàng rơi vào trong thân thể Trần Tiểu Sinh, lúc này đầu óc anh ta vô cùng tỉnh táo.
Không muốn sợ hãi nữa, không cần phải sợ, bọn họ không tìm thấy anh ta.
Nghĩ như vậy, Trần Tiểu Sinh dần dần bình tĩnh lại, sau đó anh ta nhắm hai mắt, hơi thở trở nên càng ngày càng nhẹ.
Cầu Quốc Hoa vòng tới vòng lui trong nghĩa trang, nhưng vẫn không phát hiện ra chỗ trốn của Trần Tiểu Sinh, chuyện này khiến gương mặt vốn đã biến thành màu tím bầm của ông ta càng trở nên khó coi hơn.
Nghĩa trang tổng lại lớn như thế, chỗ tạm thời để thi thể cũng không có chỗ nào có thể giấu người, cái tên Trần Tiểu Sinh đó có thể nấp vào chỗ nào cơ chứ?
"Tìm được chưa?"
Cổ Anh Hùng đi từ bên ngoài vào, dứt khoát mở miệng hỏi.
Cổ Anh Hùng lúc này cũng giống như Cầu Quốc Hoa, đeo một khuôn mặt màu tím bầm, trông bớt giống người, giống quỷ nhiều hơn.
Cầu Quốc Hoa cười nhạo một tiếng, đáp lời: "Tên kia quá biết cách trốn, ta tìm đến bây giờ cũng không tìm được hắn? Cậu tìm được rồi?"
Cầu Quốc Hoa bây giờ không có sự sành sỏi và khôn khéo như ngày bình thường, toàn thân ông ta để lộ cảm giác tà khí nồng đậm, rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó nhưng nhìn như một người khác.
Dáng vẻ của Cổ Anh Hùng cũng không khác là bao, cậu ta quay sang trách móc Trần Tiểu Sinh, mặt đầy tà khí nói: "Thôn này lớn như vậy, còn bị trận pháp phong tỏa, hắn có thể chạy đi đâu được chứ? Tôi nói hắn ở trong thôn, sao ông cứ nhất quyết cho rằng hắn ở cái nghĩa trang này, trong cái nghĩa trang này trừ quan tài ra còn có cái gì đâu?"
Nói tới đoạn này, Cổ Anh Hùng chợt có chút sững sờ, cậu ta quay đầu lại từng chút một, dùng ánh mắt cổ quài nhìn cỗ quan tài được đặt rất chỉnh tề bên trên kia.
"Ông có nghe thấy tiếng gì không?"
Cầu Quốc Hoa gật đầu: "Nghe thấy..."
Hai người nói xong thì đồng loạt im miệng không lên tiếng nữa, ngay sau đó, một loạt tiếng ngáy truyền đến.
Cầu Quốc Hoa Cổ Anh Hùng: "..."
Lại còn ngáy khò khò nữa cơ à?
Hai người bốn mắt nhìn nhau một cái, lặng lẽ đi về phía cái quan tài đặt sâu trong góc nhất.
Trước đó bọn họ không ngờ rằng Trần Tiểu Sinh sẽ nằm trong quan tài, cũng không phải vì lý do gì mà chỉ là theo bản năng cho rằng người sống nằm trong quan tài, dù thế nào cũng xui xẻo.
Có điều bọn họ lại quên mất mạng cũng sắp không còn, ai còn quan tâm may lợi xui rủi chứ? Không nằm quan tài thì chờ bị bắt hay sao?
Có điều thực tế đã chứng minh nằm quan tài thực sự rất xui xẻo.
Cuối cùng Trần Tiểu Sinh vẫn bị bắt ra.
Bởi vì anh ta nằm ngủ trong quan tài, tiếng ngáy quá lớn nên mới dẫn hai người kia tới.
Trần Tiểu Sinh bị tát một cái là tỉnh đau tới mức muốn gào khóc, sau đó nhận ra người đánh mình là ai thì anh ta lại giống như gà bị bóp cổ, cũng không phát ra được chút âm thanh nào?
Làm sao mà anh ta lại bị phát hiện?
Đoán chừng cũng cảm thấy nhờ tiếng ngáy mới có thể lôi được Trần Tiểu Sinh ra có chút kì quái nên hai người vốn mặt mũi thâm độc lúc nhìn về phía Trần Tiểu Sinh dường như đang nhìn một tên thiểu năng trí tuệ.