Bởi vì có biểu cảm như vậy nên khiến cho dáng vẻ hai người bọn họ cũng trở nên sinh động hơn.
Hai người họ không biết tìm được một sợi dây từ góc nào, trói Trần Tiểu Sinh như trói heo, Cổ Anh Hùng như đang trình diễn ảo thuật lấy ra một con sâu màu đen như con giun.
Con sâu đó giãy giụa giữa hai ngón tay của cậu ta, một hồi thì cong thành hình chữ S, hồi sau cong thành số 8.
Cầu Quốc Hoa nhìn Cổ Anh Hùng một cái, ánh mắt rơi xuống con sâu màu đen trong tay cậu ta, sau khi trầm ngâm một hồi mới chậm rãi nói: "Cho nên, cậu thực sự muốn bỏ vật này vào trong thân thể của hắn sao?"
Cổ Anh Hùng: "..."
Thành thật mà nói thì cậu ta có hơi chê, dù sao chuyện Trần Tiểu Sinh vừa mới làm thực sự quá ngu xuẩn, ngu xuẩn tới mức Cổ Anh Hùng cảm thấy nếu thả vật vật này vào trong thân thể của Trần Tiểu Sinh, anh ta nhất định sẽ làm hỏng chuyện.
Hai người cứ như vậy thảo luận xem nên hay không nên nhét con sâu vặn vẹo uốn éo kia vào trong người Trần Tiểu Sinh ngay trước mặt anh ta.
Trần Tiểu Sinh: "!!!"
Đau đớn trên mặt rút đi, mặt Trần Tiểu Sinh đầy mờ mịt mơ hồ nhìn hai người bọn họ.
Không phải chứ, bọn họ như này là đang chê anh ta sao?
Không có chuyện làm nhục người khác như vậy!!!
Trần Tiểu Sinh giận dữ, lớn tiếng hét lên: "Sao các người có thể làm như vậy chứ, tôi..."
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Trần Tiểu Sinh, trợn mắt như một con cá chết nhìn anh ta.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Anh ta không dám nói thêm nữa, sợ bị đánh.
Hai người Cầu Quốc Hoa và Cổ Anh Hùng cuối cùng cũng đồng thuận.
Trần Tiểu Sinh thực ra có chút ngu xuẩn, kéo anh ta vào nhóm, bọn họ sợ anh ta ngu xuẩn ảnh hưởng tới kế hoạch, nhưng nếu không đút sâu cho anh ta thì chuyện kia sẽ bế tắc ở chỗ này.
Cuối cùng Cổ Anh Hùng vẫn đút sâu cho Trần Tiểu Sinh ăn.
Trần Tiểu Sinh liều mạng giãy giụa – có điều sau khi bị đối phương cho ăn một cái tát thì anh ta cũng bị bắt phải phục tùng, tỷ lệ hai bên gương mặt của anh ta cực kì cân đối, hồng hồng sưng sưng, nhìn còn rất vui vẻ.
Sâu bị nhét vào miệng anh ta, Trần Tiểu Sinh ghét bỏ gào khóc trực nôn ra nhưng mắc ói cả nữa ngày vậy mà vẫn chẳng phun ra cái gì.
Cầu Quốc Hoa vẫn giữ khuôn mặt ghét bỏ nhìn anh ta, lạnh lùng mở miệng nói: "Đừng có vùng vẫy, con sâu đục ruột này sau khi vào trong cơ thể sẽ trực tiếp chiếm cứ trái tim của cậu, cùng cậu hòa thành một thể, cứ coi như cậu chết thì nó vẫn sẽ sống nhờ vào linh hồn của cậu, cậu chạy không thoát được đâu."
Trần Tiểu Sinh khóc muốn chết đi sống lại: "Các người sao lại độc ác như vậy, chẳng phải chê tôi ngu xuẩn hay sao? Tại sao vẫn cho tôi ăn sâu đục ruột?"
Đừng tưởng rằng vừa rồi anh ta không nghe thấy, ban đầu rõ ràng hai người này chê anh ta ngu xuẩn nhưng sau đó cũng không biết tại vì sao mà đột nhiên quyết định phải đút sâu đục ruột cho anh ta ăn.
Thứ đồ chơi này nhìn rất quý, họ đút cho anh ta ăn làm gì?
Cầu Quốc Hoa cười nhạo một tiếng, cởi dây thừng đang trói trên người anh ta ra: "Bớt nói nhảm, đứng lên làm việc đi."
Trần Tiểu Sinh: "..."
Cứ như vậy mà thả anh ta ra, hai người bọn họ không sợ anh ta chạy mất tăm nữa hay sao? Thật sự cho rằng anh ta ngu xuẩn như vậy nên sẽ không chạy sao?
Sau khi được tự do, Trần Tiểu Sinh dịch chân một cái, lúc này anh ta đã muốn bỏ chạy, kết quả mới chạy được hai bước đã bị Cổ Anh Hùng đứng ở một bên khác xách cổ áo xách quay trở lại.
"Cái đầu này của anh là để trưng bày à? Bảo anh đi bên trái mà anh chạy sang bên phải làm cái gì?"
Trần Tiểu Sinh: "..."
Vừa nói cậu ta vừa đặt Trần Tiểu Sinh xuống, bản thân dẫn đầu đi về phía bên phải.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Trước khi có những chuyện bất ngờ kia, trên thực tế anh ta cũng không phải kẻ ngu ngốc cho nên anh ta hiểu rất rõ ràng rằng Cầu Quốc Hoa và Cổ Anh Hùng đang không đúng lắm.
Thái độ bọn họ đối đãi với anh ta hình như đã tốt hơn nhiều, không đối xử với anh ta như kẻ địch nữa mà ngược lại còn coi anh ta thành người phe mình.
Vẻ mặt Trần Tiểu Sinh trở nên kì quái hơn, anh ta muộn mạng nhớ ra hình như vừa rồi anh ta vừa mới ăn sâu đục ruột gì đó...
Để chắc chắn suy nghĩ trong lòng mình, Trần Tiểu Sinh không nhịn được cẩn thận hỏi một câu: "Có phải hai người cũng ăn sâu đục ruột rồi đúng không?"
Cổ Anh Hùng đi trước anh ta một bước quay đầu lại, vẻ chê trên mặt không thèm che giấu chút nào: "Anh chưa ăn à? Hỏi bậy cái gì chứ, mau đi đi, làm trễ nải công việc thì sâu đục ruột có thể gặm anh thành bộ xương khô đấy."
Trần Tiểu Sinh run run một chút, anh ta cũng bất chấp những chuyện khác, vội vội vàng vàng đuổi theo sau.