Không được, anh ta phải mau chóng rời khỏi chỗ này, anh ta phải đi thông báo cho Bạch Trân Trân biết để cô đừng có tới nơi này...
Nghĩ tới đây, Trần Tiểu Sinh hú một tiếng quái dị, giống như thỏ chạy về phía ngược lại.
Anh ta phải đi thông báo cho sư phụ, anh ta phải cứu sư phụ...
"Tôi cho anh chạy này, cho anh chạy này, vốn dĩ đầu óc cũng chẳng ra sao, linh hồn rút đi một chút thì cái não này càng không dễ dùng!"
"Nếu không phải chỉ có mình anh đi lên đây, anh cho rằng tôi sẽ còn giữ lại miếng thịt lớn nướng như anh sao?"
"Anh thử nhìn bản thân mình sao, làm đâu đổ nấy, ăn bao nhiêu cũng không đủ, cả người vừa già vừa béo, có chỗ nào đáng để coi trọng à?"
Kế hoạch chạy trốn của Trần Tiểu Sinh vừa mới được thi hành liền chết non, Cổ Anh Hùng dùng một tư thế mà nhân loại không thể nào làm được kéo anh ta quay lại, sau đó cùng Cầu Quốc Hoa mỗi người cho anh ta một cái tát, khiến mặt anh ta sưng vù lên, mắt cũng bị chen lấn không thấy rõ nữa.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Hai người kia hùng hùng hổ hổ nửa ngày, sau đó dẫn Trần Tiểu Sinh tới trước mặt một cái giếng cổ.
Đó là một cái giếng bát giác kiểu cũ, phần thân giếng lộ trên mặt đất cao chừng nửa thân người, trên vách giếng chia ra làm tám mặt, dùng thuốc màu đỏ sậm để viết chữ nhưng cụ thể là chữ gì thì anh ta cũng không nhận ra.
Kiểu chữ kia có chút kì quái, Trần Tiểu Sinh không có nghiên cứu gì với mấy thứ này, chết lặng nhìn chăm chú nửa ngày cũng không thấy xảy ra vấn đề gì.
Sau khi đến chỗ này, hai người Cầu Quốc Hoa, Cổ Anh Hùng giống như thay đổi, bọn họ dùng biểu cảm chết lặng đi tới bên cạnh giếng bát giác, sau đó cầm dao ngắn dùng lực vạch một dao trên cổ tay của chính mình, máu tươi đỏ thẫm phun ra ngoài, nhỏ giọt vào trong giếng bát giác.
Theo máu tươi rơi xuống, sương trắng đậm đà phun từ trong giếng bát giác ra, lan đi bốn phía.
Người cắt tay trước là Cổ Anh Hùng, sau đó mới tới Cầu Quốc Hoa, ông ta nhận lấy con dao ngắn mà Cổ Anh Hùng đưa tới, sau đó tàn nhẫn cắt một đường trên cổ tay.
Hai người cắt tay lấy máy xong, Cầu Quốc Hoa lại ném con dao ngắn kỳ lạ mang phong cách cổ xưa xuống thẳng trước mặt Trần Tiểu Sinh.
Con dao nhìn rất sắc bén, tay cầm làm bằng kim loại màu đen đậm không biết tên, bên trên hiện đầy những đường vân phiền phức, toàn bộ con dao khiến người ta có cảm giác rất không may mắn.
Rõ ràng vừa mới cắt cổ tay của hai người khác nhưng trên thân dao lại không dính một chút máu tươi nào, con dao sắc bén phản chiếu rõ ràng gương mặt của anh ta.
Trần Tiểu Sinh: "!!!"
Khi sợ hãi tới mức cao nhất, đầu óc Trần Tiểu Sinh trống rỗng, anh ta ngơ ngác nhìn chằm chằm con dao một hồi, sau đó lại ngẩng đầu nhìn sang Cầu Quốc Hoa và Cổ Anh Hùng đang đứng bên cạnh giếng.
Hai người bọn họ giống như không biết đau đớn, rõ ràng cổ tay đang rỉ máu ra ngoài nhưng không nhìn ra được chút xíu thống khổ nào từ trên mặt hai người bọn họ.
Cổ Anh Hùng hơi hất cằm về phía Trần Tiểu Sinh, vẻ mặt lãnh đạm nói: "Trần Tiểu Sinh, anh nên làm."
Sau khi những lời này phát ra, bên tai Trần Tiểu Sinh truyền tới tiếng nổ rất to, giống như có vô số người đang nói chuyện bên tai anh ta.
"Trần Tiểu Sinh, anh nên làm."
"Trần Tiểu Sinh, anh nên làm."
"Trần Tiểu Sinh..."
Giọng nói của những người đó pha lẫn vào với nhau, hình thành một xoáy nước lũ rót vào trong đầu Trần Tiểu Sinh, anh ta chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ vậy.
Sắc mặt anh ta ảm đạm, ánh mắt cũng biến thành hoảng hốt, tiếp theo anh ta giơ tay lên, từng chút từng chút dời về phía con dao đang nằm trên đất.
Không thể như vậy... đó là không thể... không được...
Suy nghĩ của anh ta yếu ớt giùng giằng trong đầu chính mình, khó khăn chống cự vô số thanh âm hỗn độn như dòng nước lũ.
Trông thấy đầu ngón tay sắp chạm vào con dao kia, trong mắt Trần Tiểu Sinh chợt lóe lên một vạch sáng vàng.
Người ngoài không nhìn thấy ánh sáng màu vàng kia bao phủ toàn bộ phần đầu não của anh ta trong nháy mắt, ngăn cách toàn bộ những thanh âm huyên náo kia ở bên ngoài.
Trần Tiểu Sinh vốn đang ngồi tê liệt dưới đất nhanh chóng bật người dậy như con thỏ.
Cũng không ai biết người mập hơn một trăm tám mươi cân như anh ta làm thế nào mà có thể linh hoạt như vậy, sau khi bật dậy từ dưới đất, Trần Tiểu Sinh cũng không nói gì, anh ta hét lên một tiếng rồi chạy mất mà không quay đầu lại.
Cổ Anh Hùng Cầu Quốc Hoa: "..."
Không phải chứ, nếu theo diễn biến bình thường không phải Trần Tiểu Sinh nên cầm dao lên rồi cắt cổ tay lấy máu sao? Đột nhiên bỏ chạy là có chuyện gì xảy ra thế?
Chuyện vốn không nên xảy ra lại xảy ra hết lần này tới lần khác, biểu cảm trên mặt Cổ Anh Hùng đặc sắc khác thường, cậu ta nghiến răng kèn kẹt.
"Anh ta không bị sâu đục ruột khống chế."
Cầu Quốc Hoa lắc đầu một cái: "Sẽ không đâu, tôi có thể cảm nhận được khí tức của sâu đục ruột trên người cậu ta..."