Sâu đục ruột rõ ràng vẫn còn ở trong người Trần Tiểu Sinh, là do Cổ Anh Hùng tự tay đút vào, còn có thể có vấn đề gì chứ?
Muốn hoàn toàn hoàn thiện trận pháp này còn cần máu tươi của một người nữa, Trần Tiểu Sinh vốn là tế phẩm thứ ba mà bọn họ chọn.
Nhưng hết lần này tới lần khác, anh ta đều chọn một phương thức hoàn toàn không hợp với quy luật thông thường để chạy.
Bây giờ hai người bọn họ phải ở đây lấy máu, lấy đủ số lượng rồi mới có thể rời đi.
Trần Tiểu Sinh vừa ngu vừa gà như vậy, sao có thể chống lại sự khống chế của sâu đục ruột chứ?
Nhìn Cổ Anh Hùng tràn đầy tự tin như vậy, Cầu Quốc Hoa chỉ hỏi một câu: "Vậy tại sao Trần Tiểu Sinh chạy?"
Trần Tiểu Sinh bắt được con dao, đi đến bên cạnh giếng lấy máu, chuyện cũng sẽ không như bây giờ, nhưng vấn đề mấu chốt ở đây là Trần Tiểu Sinh không chạm tới con dao mà trực tiếp quay đầu bỏ chạy.
Cầu Quốc Hoa không nhịn được mà phản bác: "Đều đã như vậy rồi mà cậu còn tự tin thế?"
Cổ Anh Hùng: "..."
Anh ta trợn đôi mắt cá chết nhìn Cầu Quốc Hoa, lạnh lùng mở miệng nói: "Câm miệng."
Cầu Quốc Hoa: "..."
"Làm sao bây giờ? Nếu chỉ lấy máu của hai người chúng ta thì trận pháp sẽ hút khô chúng ta mất."
Ba người lấy máu, có người chia sẻ thì bọn họ còn có thể sống sót, nhưng bây giờ chỉ có hai người, lượng máu cần lấy nhiều hơn, bọn họ tuyệt đối không sống nổi.
Máu tươi đỏ thẫm tuôn ra ngoài từ chỗ vết thương của người, nhỏ tí tách vào trong giếng bát giác.
Theo những giọt máu tươi đổ vào trong, từng luồng sương mù màu trắng phun từ trong giếng ra bên ngoài, có khả năng là vì lượng máu không đủ, lại thiếu một người cuối cùng nên sương mù màu trắng phun tràn ra bị đứt quãng, sau khi đi ra tồn tại chưa được bao lâu liền tản vào trong không khí.
Cầu Quốc Hoa cảm thấy nếu cứ phát triển tiếp theo tình hình như vậy, sợ rằng hai người bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
"Cho nên, nếu không cậu cứ tiếp tục cáng đáng, tôi đi bắt Trần Tiểu Sinh qua trở lại?"
Cầu Quốc Hoa cung cấp một biện pháp giải quyết, nhưng Cổ Anh Hùng vậy mà lại dùng đôi mắt như người chết nhìn ông ta: "Chúng ta cùng đi đi."
Cầu Quốc Hoa: "... vậy cậu ta chạy thì phải làm sao."
Nhìn dáng vẻ chạy trốn lúc nãy của Trần Tiểu Sinh giống như dã thú sổng chuồng, nổi điên nhảy tót về phía trước, giờ họ đã đứng đây một hồi rồi, cũng không biết anh ta đã nhảy tót tới chỗ nào, tìm anh ta quay về đúng là một chuyện phiền toái.
Nghe Cầu Quốc Hoa nói vậy, Cổ Anh Hùng nhìn xoáy sâu vào anh ta, lạnh giọng nói: "Tiếp tục lấy máu, chờ lát nữa chúng ta cùng đi tìm."
Cầu Quốc Hoa thấy vậy bèn nhún vai một cái, nói bằng giọng bất đắc dĩ: "Được rồi, vậy thì nghe cậu."
Xong khi nói xong những lời này, Cầu Quốc Hoa không lên tiếng nữa, mà nhìn vết thương mở trên da thịt mình, dùng vẻ mặt chết lặng nhìn máu tươi trong cơ thể mình trào ra ngoài.
Đau thì ngược lại không đâu, có điều cảm giác này có chút kì lạ, nếu như treo ngược ông ta lên, vết thương ở trên cổ vậy ông ta lúc này chính là một con súc sinh...
Sau khi trong đầu bật ra suy nghĩ này, tư duy của Cầu Quốc Hoa đột ngột bị kẹt lại.
Vốn dĩ ông ta cũng không cảm thấy việc mình đứng ở đây lấy máu có vấn đề gì, nhưng vào giờ phút này, ông ta đột ngột ý thức được mình quá giống một con súc vật, chỉ chờ đợi giây phút huyết dịch khô cạn.
Không đúng, ông ta còn không bằng một con súc sinh, ít nhất súc sinh còn không tự chém mình một dao rồi còn đàng hoàng đứng ở đó lấy máu.
Súc vật còn chạy trốn nữa.
Trong đầu Cầu Quốc Hoa đột nhiên bật ra hình ảnh vừa rồi Trần Tiểu Sinh chạy trốn như một con thỏ.
Trần Tiểu Sinh có thể chạy, vậy tại sao ông ta phải ở lại đây cơ chứ?
Suy nghĩ này một khi đã lên cao thì rất khó có thể đè xuống, Cầu Quốc Hoa đột nhiên cảm thấy nơi tim mình nóng hôi hổi, giữa tâm trạng hoảng hốt, ông ta hình như ngửi thấy mùi da thịt bị đốt cháy.
Vốn dĩ ông ta cũng không cảm nhận được đau đớn, nhưng sau khi mùi da thịt bị đốt cháy tràn tới, Cầu Quốc Hoa cũng cảm nhận được từng hồi đau đớn ray rứt truyền tới từ chỗ cổ tay.
Ông ta sao lại đột ngột cắt cổ tay lấy máu chứ!!!
Ông ta đã là người già hơn sáu mươi tuổi rồi, sao làm được chuyện điên khùng như thế? Có phải ông ta điên rồi hay không?
Cầu Quốc Hoa bất ngờ rụt tay mình lại, sau đó đưa tay phải ra bưng kín vết thương trên cổ tay mình.
Cảm giác đau đớn từ chỗ vết thương dường như muốn ép Cầu Quốc Hoa tới phát điên, gân xanh trên trán ông ta giật giật, giọng nói cũng bắt đầu thay đổi.
Tại sao có thể như vậy?!
Cầu Quốc Hoa lạch cạch ngã lùi về sau mấy bước, mắt ông ta đột nhiên nhìn xuống con dao ngắn màu đen trên mặt đất.
Ông ta đột nhiên nghĩ tới vừa nãy mình giống như bị thất tâm phong, rút dao ra cứa tay mình một cái, sau đó đứng tại chỗ lấy máu...