Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 283 - Chương 283:

 Chương 283: Chương 283: Chương 283:

Ông ta cũng đã sáu mươi lăm rồi, từ lúc nào ông ta bắt đầu trở nên điên khùng vậy chứ?

Toàn thân Cầu Quốc Hoa đều không ổn, không biết từ cảm xúc gì trong lòng, ông ta bước qua đó thật nhanh, qua nhặt con dao ngắn trên đất lên.

Cổ Anh Hùng thấy hành động của Cầu Quốc Hoa, ban đầu cậu ta còn căng thẳng, có điều cậu ta đã mau chóng trấn định lại, thấy Cầu Quốc Hoa nhìn chằm chằm con dao ngắn kia, Cổ Anh Hùng vội vàng mở miệng nói: "Cầu Quốc Hoa, đưa con dao cho tôi."

Sau khi nắm được con dao ngắn, trong đầu Cầu Quốc Hoa đột nhiên xuất hiện vô số giọng nói, những giọng nói đó hội tụ, cùng nhau xông tới giống như mười ngàn con vịt lớn tiếng kêu trong đầu của ông ta.

"Cầu Quốc Hoa, ông nên làm."

"Cầu Quốc Hoa, ông nên làm."

"Cầu Quốc Hoa... Cầu Quốc Hoa... Cầu Quốc Hoa..."

Giọng nói này dùng tư thái mạnh mẽ không cho phép nghi ngờ chui vào trong đầu Cầu Quốc Hoa, trong nháy mắt đó, ông ta chỉ cảm thấy đầu mình cơ hồ muốn nổ ra.

Bấy giờ hết lần này tới lần khác, Cổ Anh Hùng còn bảo ông giao con dao ngắn cho cậu ta.

Cầu Quốc Hoa sáu mươi lăm tuổi phản nghịch lại: "Tôi ghét nhất là người khác ra lệnh cho tôi!"

Ông ta cắn răng nghiến lợi phun ra những lời này, sau đó bước nhanh đến bên cạnh miệng giếng, dưới cái nhìn chăm chú của Cổ Anh Hùng, Cầu Quốc Hoa không chút do dự ném con dao ngắn vào trong giếng bát giác.

Cầu Quốc Hoa: Thế giới cuối cùng cũng thanh tịnh.

Cổ Anh Hùng: "..."

Cổ Anh Hùng: "???"

Cổ Anh Hùng: "!!!"

Không phải chứ, ông già này có tật xấu hay sao?

Cậu ta cũng chỉ có một con dao ngắn kia thôi!!!

Cổ Anh Hùng trợn mắt giống như gặp quỷ sống nhìn Cầu Quốc Hoa: "Ông biết mình đã làm gì không thế?"

Cầu Quốc Hoa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Biết chứ, tôi ném con dao ngắn đó xuống, tôi thấy nó phiền, ném xuống thì có vấn đề gì chứ?"

Con dao ngắn kia nhìn chướng mắt, ông ném nó đi thì có sao?

Hoàn toàn không có vấn đề gì.

Cũng không biết có phải là ảo giác của Cầu Quốc Hoa hay không mà sau khi ném con dao ngắn xuống, ông cũng cảm giác toàn thân mình thả lỏng không ít.

Cảm giác đó giống như sưởi ấm giữa mùa đông giá rét, rất thoải mái.

Cổ Anh Hùng nhìn Cầu Quốc Hoa dương dương tự đắc, biểu cảm trên mặt nứt ra.

"Rất tốt, ông chờ đấy cho tôi!"

Cổ Anh Hùng nghiến răng nghiến lợi nói, dáng vẻ kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống Cầu Quốc Hoa.

Cầu Quốc Hoa cẩn thận lùi lại một bước phòng Cổ Anh Hùng đột ngột nổi điên, một lần nữa động thủ với ông.

Nhưng mà, giây tiếp theo, Cầu Quốc Hoa thấy Cổ Anh Hùng vừa mắng chửi cái gì đó vừa cắm đầu nhảy xuống dưới giếng bát giác.

Tiếng rơi xuống nước lần này lớn hơn tiếng vừa rồi, Cầu Quốc Hoa vội vàng lùi về sau mấy bước, vừa khéo tránh khỏi nước giếng bắn tung tóe lên.

Nước giếng rơi xuống mặt đất, phiến đá xanh trên mặt đất phát ra tiếng xèo xèo, Cầu Quốc Hoa định thần nhìn lại mới phát hiện phiến đá xanh kia đã bị nước giếng ăn mòn.

Nghĩ đến vừa rồi những thứ nước giếng này thiếu chút nữa tạt lên người mình, Cầu Quốc Hoa rùng mình một cái.

Ông ta cũng đã sáu mươi lăm rồi, cái thân già này của ông ta sao có thể chịu được sự ăn mòn này chứ.

Có điều vừa rồi hình như Cổ Anh Hùng đã nhảy xuống đây, thân thể kia của cậu ta thực sự không bị ăn mòn sao?

Cầu Quốc Hoa rối rít một phen, giữa đi qua đó kiểm tra và bỏ đi, ông chọn quay đầu bỏ đi.

Thôi, ông ta vẫn nên tìm Trần Tiểu Sinh về trước, trận pháp này còn cần máu của Trần Tiểu Sinh mới được, ông a không thể lấy máu một mình.

Cổ Anh Hùng cũng không biết mình còn có thể sống sót hay không, nên có chứ đúng không?

Cầu Quốc Hoa bước đi, thế giới trước mặt đột nhiên trở nên mơ hồ, ông nâng tay lên lau mặt một cái nhưng lại phát hiện không biết mình đã lệ rơi đầy mặt từ lúc nào.

Máu tươi trên tay hòa cùng với nước mắt, biến thành màu đỏ mờ nhạt, ông kinh ngạc nhìn tay mình, lúng ta lúng túng tự hỏi: "Tai sao mình lại khóc?"

Đầu óc đột nhiên không thể nào tính toán được như bình thường, thậm chí ông còn không biết tại sao mình khóc, Cổ Anh Hùng vừa mới rơi xuống cũng như ông vậy, đều là tế phẩm cho trận pháp này mà thôi, bọn họ cần mở trận pháp, duy trì việc vận hành trận pháp để nó hoàn toàn phát huy tác dụng.

Chẳng qua là một tế phẩm mà thôi, sao còn sinh ra cảm xúc như vậy chứ?

Là đồng tình? Hay là đáng thương? Hay là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ?

Nước mắt càng ngày càng rơi nhiều, Cầu Quốc Hoa cảm giác được từng hồi đau nhói truyền từ nơi ngực, giống như có vật gì đó gặm nhấm thân thể ông.

Nhưng Cầu Quốc Hoa kéo quần áo ra, nhìn ngực mình thì lại phát hiện chỗ đó trơn nhẵn như gương, chẳng có cái gì cả.

Là ảo giác của ông sao?

Sau cơn đau, nước mắt cũng đồng thời dừng lại, ông hờ hững quay đầu nhìn miệng giếng bát giác kia một cái, sau đó rời khỏi nơi này mà không ngoái đầu nhìn lại.

Bình Luận (0)
Comment