Trước kia lúc không biết đây là trận pháp gì, dù bọn họ có chút xíu không thoải mái nhưng vẫn còn có thể giữ được tỉnh táo, từ khi biết đây là Thiên Cương Thất Sát Trận, mấy người Kỳ Lỗi đều không vui vẻ lắm.
Hác Cầm Vận vẽ tất cả những phù lục mà mình biết lên người bọn họ, nhưng bản thân cô không tự vẽ được.
Về phù lục thì trong bốn người cô có thành tựu lớn nhất, cô có thể vẽ bìa ở trên người nhưng những người khác không ai có bản lĩnh này.
Đỗ Văn Khiết ôm cánh tay Hách Cầm Vận, nước mắt trong mắt tuôn rơi không ngừng, trong giọng nói cũng toàn là sự tuyệt vọng sâu đậm.
"Làm thế nào đây? A Cầm, cậu che chở chúng tớ, vậy cậu phải làm thế nào?"
Không ai có khả năng vẽ bùa trên người cô ấy, hách cầm vặn chỉ có thể dựa vào lá bùa hộ mạng vẽ trước đó để bảo vệ chính mình, nhưng bùa hộ mạng vẽ trên giấy với bùa hộ mạng vẽ trên người sao có thể giống nhau được?
Đỗ Văn Khiết rất hối hận, nếu sớm biết có chuyện như vậy thì trước đó cô đã học một ít cách vẽ bùa,
Biểu cảm trên mặt hai người Kỳ Lỗi và Vương Chiêu cũng rất khó nhìn, bọn họ không giỏi vẽ bìa, căn bản không thể nào trợ giúp Hách Cầm Vận.
Nhưng Hách Cầm Vận cũng không thèm để ý mấy chuyện này, cô xoa đầu Đỗ Văn Khiết một cái, cười nói: "Không sao cả, tớ thì có thể như thế nào chứ, bùa hộ mạng tớ vẽ chưa chắc đã vô dụng đâu."
Mặc dù hiệu quả không được tốt như vẽ trên người nhưng chưa chắc bọn họ đã chết bên trong Thiên Cương Thất Sát Trận này, không phải còn có Bạch Trân Trân hay sao? cô ấy có thể giúp bọn họ.
Lúc mọi người đang rơi vào sương mù sầu thảm, Bạch Trân Trân đột ngột lên tiếng.
"Có lẽ tôi có thể vẽ bùa trên người cô."
Sau khi nghe Bạch Trân Trân nói, mọi người đồng loạt hướng ánh mắt về phía cô.
"Cô Bạch, cô nói gì?"
Bạch Trân Trân nói: "Có lẽ tôi có thể vẽ bùa trên người Cầm Vận, nếu như cô ấy tin tôi."
Hách Cầm Vận lập tức gật đầu nói: "Trân Trân, tôi tin tưởng cô."
Đùa gì thế, kim quang công đức trên người Bạch Trân Trân chói đến mức có thể làm mù mắt người khác, người được thiên đạo chiếu cố có thể vẽ bùa thì lạ gì cơ chứ?
Thấy Hách Cầm Vận đồng ý, Bạch Trân Trân do dự một chút, cuối cùng nói: "Tôi chỉ vẽ được bình an phúc, phù lục cô vẽ trên người tất cả mọi người, dù tôi cũng học được, nhưng tôi không chắc có thể vẽ được không..."
Trí nhớ của Bạch Trân Trân rất tốt, cô đi theo bên cạnh Hách Cầm Vận, nhìn bùa cô ấy vẽ trên người tất cả mọi người, rất nhanh đã ghi tạc chúng vào trong đầu.
Nhưng cô không chắc bản thân mình có thể vẽ hay không, bởi vì cô phát hiện những phù lạc mà Hách Cầm Vận vẽ ta không quá giống những thứ mà cô nhìn thấy ở trong sách.
Nhỡ đâu đây là bí mật không truyền ra ngoài trong sư môn của hác cầm vận, mà cô lại học vẽ thì có chút không ổn lắm.
Nghe thấy Bạch Trân Trân nói vậy, Hách Cầm Vận lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Ra là mấy cái này, tôi còn tưởng gì, những bùa chú này là công khai trong huyền môn, ai cũng có thể học được."
Có điều con đường phù lục cũng rất chú trọng thiên phú, rất nhiều người học các phương diện khác thì rất nhanh nhưng vẽ bùa lại không được.
Hách Cầm Vận cũng là một người có thiên phú với phù lục nên giờ mới chú trọng vào nghiên cứu lĩnh vực này.
"Thông dụng trong huyền môn sao?"
Cái này không giống với những cái trong sách bán bên ngoài thị trường sao?
Bạch Trân Trân nói lên nghi ngờ của mình, lúc này mấy người kia mới biết sự hiểu biết của Bạch Trân Trân với huyền môn đều đến từ những thứ này.
Khó trách lúc trước cô không biết bùa cần phải xé nát mới có thể phát huy uy lực, hóa ra là vì bị những thứ bên ngoài tẩy não.
Hách Cầm Vận giải thích: "Phù lục lưu hành trong huyền môn với nhưng thứ lưu truyền bên ngoài không giống nhau, những thứ lưu truyền bên ngoài trừ phù bình an không có tính công kích ra thì đa số đều là giả, cứ coi như vẽ theo đó thì cũng không phát huy tác dụng."
Dù sao người có thiên phú rất nhiều, huyền môn cũng không có khả năng thâu tóm tất cả những người có thiên phú vào trong, sách huyền học đương nhiên cũng không thể nào tùy ý xem được, chẳng may có người được thiên phú ở phương diện nào đó nhưng tâm thuật bất chính, học cái đó rồi hại người thì sao?
Huyền môn chú trọng duyên phận, đại đa số người trong huyền môn đều được sư môn truyền thừa, có rất ít người tự học thành tài.
Một người không có năng lực tự học thành tài, hai cũng bởi vì sách bán bên ngoài đa số đều sai lậu đầy rẫy, là trò hề dùng để dỗ người bình thường thôi.
Sách huyền môn chân chính sẽ không truyền ra bên ngoài.
Bạch Trân Trân: "..."
Chẳng trách cô chỉ có thể vẽ phù bình an, những phù khác không dùng được, cảm thấy mấy phù lục kia không phải phù lục, chẳng qua là một vài cái hình vẽ mà thôi.