Bạch Trân Trân: "Cho nên, cô mang bách khoa toàn thư phù lục chưa?"
Nếu là mặt hàng thông dụng bên trong Huyền Môn vậy thì mình yêu cầu nhìn thử có lẽ không vấn đề gì nhỉ?
Đương nhiên Hách Cầm Vận sẽ không keo kiệt, lấy ra một quyển sách lớn chừng bàn tay ra.
"Đây là tất cả bùa chú lưu truyền công khai đến hiện tại, tất cả đều ở trong sách, người người đều có thể học."
Có điều có thể học được hay không thì phải xem thiên phú của người đó.
Dù sao đâu đâu trong giới Huyền Môn gần như là mỗi người một quyển, học được thì liếc mắt nhìn là biết vẽ bùa, học không được, dựa theo đó phác họa ra thì cũng không có một chút tác dụng nào.
Mặc dù bách khoa toàn thư phù lục chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng lại rất dày, cũng may túi của Hách Cầm Vận là túi chống nước, lúc này mới không bị mưa to vừa rồi thẩm ướt.
Hách Cầm Vận chỉ mấy bùa chú mà cô ta vẽ, ra hiệu Bạch Trân Trân vẽ mấy loại này.
"Cô vừa mới nhập môn, bùa chú quá phức tạp khó thành công, nên vẽ mấy cái này, cô vừa nhìn tôi vẽ rồi, có lẽ rất đơn giản là có thể vẽ thành công."
Công đức kim quang trên người cô đậm vậy, nhất định là do trời xanh chiếu cố, cô vừa ra tay, nhất định có thể dễ dàng vẽ được.
Hách Cầm Vận rất tín nhiệm Bạch Trân Trân.
Mà ánh mắt những người khác nhìn Bạch Trân Trân cũng đã khác.
Đúng vậy, trên người cô có công đức chi lực đậm vậy, khẳng định có thể tạo nên kỳ tích, một chút hi vọng sống của bọn họ, khẳng định đều trên người cô.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cảm thấy hình như bọn họ đã đem tất cả hi vọng ký thác vào trên người cô, nói không căng thẳng là giả. Có điều nếu bảo cô căng thẳng rất nhiều, thế thì không có, Bạch Trân Trân quan sát tỉ mỉ mấy bùa chú đó, sau đó nhẹ gật đầu với Hách Cầm Vận.
"Được rồi."
Nói xong, cô định trả quyển bách khoa toàn thư phù lục cho Hách Cầm Vận. Nhưng Hách Cầm Vận vươn tay ngăn Bạch Trân Trân: "Quyển bách khoa toàn thư phù lục này tặng cô, trở về tôi lại mua một quyển là được, người trong giới Huyền Môn đâu đâu trong tay mỗi người đều có một quyển, không phải là vật trân quý gì."
Thấy Hách Cầm Vận nói như vậy, Bạch Trân Trân không sĩ diện muốn trả quyển bách khoa toàn thư phù lục, cô cất kỹ nó, sau đó nhẹ gật đầu với đối phương, nghiêm túc nói: "Cầm Vận, chúng ta bắt đầu đi."
Bùa chú vẽ ở trên người phải cởi quần áo, đương nhiên hai người Kỳ Lỗi và Vương Chiêu không tiện ở lại trong phòng, hai người bọn họ không cần ai nhắc nhở đã tự động đi ra ngoài.
Trời bên ngoài vẫn âm u, nếu như không phải vừa mới phát hiện, có lẽ bọn họ còn không biết mình đã lạc vào trong trận pháp.
Kỳ Lỗi vuốt vuốt mi tâm, có chút lo âu nói: "Cô ấy thật có thể chứ?"
Không phải không tin Bạch Trân Trân, nhưng căn cứ lời cô nói, cô bước vào giới Huyền Môn tính tới tính lui cũng chưa đến hai tháng, coi như có thiên phú dị bẩm như thế nào thì chỉ gần hai tháng, cô có thể lợi hại đến mức nào?
Vừa rồi lúc Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết còn ở đó, Kỳ Lỗi không tiện mở miệng, nhưng bây giờ ngay trước mặt Vương Chiêu, anh ta không có giấu diếm, nói ra tất cả lo lắng của mình.
Vương Chiêu nhìn Kỳ Lỗi một cái, sâu xa nói: "Vậy anh còn có biện pháp khác không? Hơn nữa, người trong giới Huyền Môn vốn chỉ xem thiên phú, người kinh tài tuyệt diễm chỉ tu hành một tháng đã bù được người khác tu hành một năm, cô ấy đã tu hành hai tháng."
Thiên tài và người bình thường không thể so được, người kinh tài tuyệt diễm từ trước đến nay đều đặc biệt, người trong giới Huyền Môn cũng không coi trọng tuổi tác, mà là coi trọng thiên phú.
Mặc dù có chút không công bằng, nhưng lĩnh vực này tàn khốc tới vậy đấy, người có thiên phú tuyệt hảo thì tuổi còn trẻ đã có thể trở thành đại sư người người kính ngưỡng, người có thiên phú không tốt thì tu hành cả một đời, có lẽ cũng chỉ có thể làm bà mo múa mời thần cho cho người ta trong thôn. Đây là thiên phú trời cao trao cho bọn họ, bất kể giãy giụa như thế nào thì thiên phú quyết định hạn mức cao nhất của một người rốt cuộc là ở đâu.
Mặc dù Bạch Trân Trân mới nhập môn, đúng vậy, nhưng quanh người cô có công đức chi lực nồng đậm, hơn nữa cô dựa vào những bùa chú gạt người bên ngoài bán cứ thế đã học được cách vẽ bùa bình an, còn có thể khắc nó vào vật ngoài thân.