Loại thiên phú này sao mà đáng sợ thế? Nếu có thể tiến vào Huyền Môn chính thống học tập, đợi thêm một thời gian, thành tựu của cô là thứ lượng.
"Nhưng những thứ cô ấy biết đều là tự học được, những vật kia..."
Những thứ bên ngoài lưu truyền kia rất khác biệt với tri thức huyền học chân chính, có một vài thậm chí là hoàn toàn trái ngược, bởi vì phần lớn người Hương Giang là mê tín, các loại đại sư hết lớp này đến lớp khác, sách bọn họ viết ra diễn đạt như rác rưởi, nhưng hết lần này tới lần khác bởi vì những thứ lừa bịp ra vẻ mà dẫn tới một nhóm đông người theo đuổi.
Rõ ràng là phương pháp gọi quỷ, nhưng viết trong sách lại thành phương pháp diệt quỷ, rõ ràng là thuật tổn tài, nhưng bởi vì kiến thức bọn họ nửa vời, cưỡng ép bẻ thành thuật diệt vong.
Đương nhiên, phần lớn đều là mấy thứ viết ra gạt người, nếu như dựa theo biện pháp trong sách mà sử dụng, sẽ không sinh ra bất cứ hiệu quả nào.
Trước đó Bạch Trân Trân chưa từng tiếp xúc với người trong giới Huyền Môn, những sách vở cô xem phần lớn là viết để lừa gạt người. Cô thế này, thật sự có thể dẫn bọn họ đi ra tuyệt cảnh sao?
Thật ra Kỳ Lỗi không xem trọng Bạch Trân Trân, nhưng loại tình huống này bây giờ ngoại trừ tin tưởng cô ra thì hình như bọn họ không còn cách nào khác.
"Kể cả không tin cô ấy thì cũng phải tin tưởng công đức chi lực trên người cô ấy, một thân công đức chi lực của cô ấy không biết từ đâu mà đến, nhưng có thể khẳng định là, người có công đức chi lực không phải là người xấu."
Công đức chi lực rất khó thu hoạch được, Bạch Trân Trân có nhiều như vậy, thậm chí đã tạo thành công đức kim quang, nhất định là cô đã từng làm rất nhiều việc tốt đủ để thay đổi vận mệnh của người khác. Và lúc cô làm những chuyện tốt đó, cô chưa từng yêu cầu hồi báo, cô cũng không phải là muốn có được cái gì mà đi hỗ trợ, mà là hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩ gì, chỉ là muốn làm như vậy, cho nên mới đi làm. Bởi vì có một trái tim trong sáng này nên cô mới có thể thu được công đức chi lực nồng đậm, dày đặc như thế.
"Chí ít, cô ấy sẽ không hại chúng ta, sẽ nghĩ tất cả biện pháp dẫn chúng ta đi ra ngoài."
Vương Chiêu thấp giọng nói một câu, giọng nói yếu tới mức không thể nghe thấy, nếu như không phải lực chú ý của Kỳ Lỗi đúng lúc đặt vào anh ta thì chưa chắc có thể nghe thấy câu nói này.
Nghe thấy anh ta nói như vậy, Kỳ Lỗi sửng sốt chốc lát, con mắt hơi trợn to, môi của anh ta mấp máy, muốn nói gì, nhưng đến cuối cùng, những lời muốn nói vẫn bị chặn ở cổ họng, không có nói ra.
Đúng vậy, người có công đức kim quang phủ quanh thân, không nói những cái khác, về phương diện nhân phẩm tuyệt đối có cam đoan, cô khẳng định sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp bọn họ. Nếu có một chút hi vọng sống, cô có thể chạy thoát, nhưng cô vì người khác, cũng có khả năng nhường một con đường sống còn đó lại.
Vương Chiêu đã thể hiện suy nghĩ thấp hèn của anh ta, vốn Kỳ Lỗi muốn bác bỏ lời anh ta, nhưng khi chạm phải ánh mắt của đối phương, những lời bác bỏ đã không thốt ra được.
Lúc phát hiện công đức chi lực nồng đậm trên người Bạch Trân Trân từ sớm, bọn họ đã rục rịch tâm tư này.
Thiên Cương Thất Sát Trận, chỉ là đưa ý nghĩ của bọn họ hiện ra ngoài sáng mà thôi.
Kỳ Lỗi cười khổ một tiếng, nghiêng đầu không tiếp tục nhìn Vương Chiêu. Vương Chiêu cũng không nhìn về phía Kỳ Lỗi, chỉ ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời ảm đạm trên đầu.
Tâm tư hai người ngoài phòng khác biệt, trong phòng, Đỗ Văn Khiết nhìn thao tác nước chảy mây trôi của Bạch Trân Trân, đôi mắt lóe sáng lấp lánh.
Cô ta không phải là chưa từng thấy Hách Cầm Vận vẽ bùa, nhưng cho dù là Hách Cầm Vận, lúc vẽ bùa vẫn rất phí sức, vẽ một hồi là nghỉ một lát, về sau còn phải ăn chút thuốc viên bổ sung linh lực. Cô ta vẽ bùa nhấp nhả, bùa chú phức tạp cần nghỉ ba bốn lần mới có thể vẽ xong, đương nhiên uy lực cũng bị giảm bớt đi nhiều. Nhưng Bạch Trân Trân thì khác, thiên phú của cô kinh khủng, gần như mỗi một bùa chú đều là vẽ liền một mạch. Đây là lần đầu tiên cô thấy có người vẽ bùa có thể vẽ liền một mạch, nước chảy mây trôi, không hề trì trệ một giây một phút nào. Bùa chú trước vừa mới biến mất trong thân thể Hách Cầm Vận thì cô đã lập tức lại vẽ thêm một bùa chú khác, khoảng nghỉ trong quá trình đó thậm chí chưa quá hai giây. Nếu như không phải là bởi vì sợ quấy rầy đến Bạch Trân Trân vẽ bùa, Đỗ Văn Khiết đã bổ nhào qua ôm Bạch Trân Trân kêu lên "chị đại" rồi.
Sao cô lợi hại tới vậy chứ?
Sau khi vẽ xong tất cả bùa chú, sau một nét bút cuối cùng đã dừng, bùa chú phức tạp tản ra hào quang màu vàng kim nhàn nhạt, theo đó ẩn vào trong cơ thể Hách Cầm Vận. Và Hách Cầm Vận được Bạch Trân Trân vẽ lục đạo bùa chú vào trong thân thể cũng cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong thân thể của mình.