Sức mạnh trước đó bởi vì liên tục vẽ bùa đã bị đào rỗng trong thân thể hiện tại lại được bổ sung tràn đầy, cô ta cảm thấy mình bây giờ có sức lực dùng thoải mái, coi như vẽ bùa thêm một ngày thì cô ta cũng sẽ không biết mệt.
Hách Cầm Vận đã mặc xong quần áo ngồi dậy nhìn về phía Bạch Trân Trân, vẻ mặt rất phức tạp.
"Trân Trân, đây thật sự là lần đầu tiên cô vẽ bùa sao?"
Thiên phú thế này, kinh khủng tới thế, cô thật sự là lần đầu tiên vẽ bùa sao?
Bạch Trân Trân lắc đầu, không đợi Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết thở phào một hơi, đã nghe cô nói: "Mấy ngày trước có học vẽ bùa bình an, hiệu suất không tốt lắm, vẽ mười cái chỉ có thể thành công bốn lá."
Cô cảm thấy tỉ lệ thất bại của mình vẫn rất cao, lần này lúc vẽ bùa Bạch Trân Trân đã dồn vào mười hai phần tập trung, cũng may kết quả cuối cùng không tệ, vậy mà tất cả đều xong rồi.
Sau khi nghe lời cô nói, ánh mắt hai người Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết nhìn về phía cô đã trở nên càng thêm phức tạp.
Bạch Trân Trân hơi nghi hoặc, nói: "Các cô nhìn tôi như vậy làm gì?"
Hình như cô đâu có nói gì đâu?
Nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ vô tri của Bạch Trân Trân, Hách Cầm Vận thở dài một hơi, sâu xa nói: "Lúc tôi mới học vẽ bùa, tỷ lệ thành công là năm phần trăm."
Chỉ thế này, cô ta đã được xưng là thiên tài trăm năm khó gặp của Huyền Môn.
Phải biết, người tu hành trong đạo bùa chú càng ngày càng ít, đối với rất nhiều người, lúc vừa học vẽ một trăm tấm có thể thành công một tấm đã có thể được xưng là thiên tài.
Xem như hiện tại, xác suất thành công của Hách Cầm Vận thật ra cũng chỉ mới đến bốn mươi phần trăm mà thôi. Lần này phỏng chừng là bởi vì đang trong thời điểm tính mạng bị treo lên cho nên xác suất thành công của vẽ bùa cao hơn chút, gần như là thành công trăm phần trăm.
Nhưng tình huống của Bạch Trân Trân khác với cô ta.
Hách Cầm Vận từ mười tuổi đã bắt đầu học vẽ bùa, cho đến bây giờ, đã ròng rã mười ba năm rồi, xác suất thành công của những bùa chú này cao là bởi vì cô ta vẽ nhiều.
Lúc này Bạch Trân Trân mới lần đầu tiên vẽ, thế mà không có thất thủ?
Loại thiên phú này của cô quả thật cao tới mức khiến cho người ta cảm thấy khủng khiếp.
Chẳng lẽ việc công đức chi lực đầy đủ còn có thể ảnh hưởng thiên phú một người hay sao?
Hơn nữa sau khi cô vẽ xong bùa, thế mà mặt không đỏ hơi thở không gấp, dường như những bùa chú vừa mới vẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì với cô vậy.
Nét mặt của Hách Cầm Vận càng thêm phức tạp: "Trân Trân, cô thật lợi hại."
Đương nhiên, nói không ghen tị thì khẳng định là giả, nhưng nếu hỏi cô ta ghen ghét tới mức nào thì không có, chỉ là cảm thấy hơi hụt hẫng mà thôi.
Với tư cách là một thiên tài nhiều năm như vậy, thình lình một thiên tài xuất hiện từ cõi trần tục, cô ta phải rộng lòng tới mức nào mới cười nổi chứ?
Đỗ Văn Khiết không có nhiều lo lắng và ý nghĩ thế, lúc này hình như cô ta đã quên hình tượng lạnh lùng ban đầu của mình, bổ nhào qua ôm Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, cô thật là lợi hại, tôi bội phục cô chết mất!"
"Cô chính là thần của tôi!"
Nhìn Đỗ Văn Khiết ôm mình nũng nịu, Bạch Trân Trân rất khó liên hệ người mới vừa dùng bùa ngũ lôi đánh vào người mình.
Khóe miệng Bạch Trân Trân cong lên một cái, bất đắc dĩ nói: "Có thể là tôi tương đối am hiểu vẽ bùa nhỉ, người luôn có sở trường, phương diện khác khẳng định là tôi kém hơn cô..."
Nhưng mà lời Bạch Trân Trân nói còn chưa nói xong, đã bị Đỗ Văn Khiết cắt ngang, cô ta nói: "Không không không, Trân Trân, cô chớ tự khiêm nhường, cô chỉ không biết mà thôi, nếu như cô biết, tuyệt đối bỏ xa tôi tám con phố."
"Trước đó tôi còn chưa tin chênh lệch giữa thiên tài và người bình thường lớn bao nhiêu, nhưng hiện tại xem ra, con cưng của trời quả nhiên là con cưng của trời, không phải người bình thường chúng tôi có thể so sánh được, chúng tôi có thúc ngựa cũng không sánh bằng cô..."
Bạch Trân Trân: "..."
Khen cô như thế có hợp lý không?
Dù là Bạch Trân Trân cảm thấy tố chất tâm lý của mình đã đủ cứng cáp, nhưng khi nghe những lời khen nhưng không giống khen của Đỗ Văn Khiết, tự dưng cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
Nghĩ vậy, Bạch Trân Trân ho khan một tiếng, trong giọng nói có thêm mấy phần bất đắc dĩ: "Cho nên... Chúng ta nên đi ra ngoài trước đi, nếu trận pháp không phá được, kể cả là thiên tài cũng phải chết ở chỗ này."
Bạch Trân Trân vừa nói vậy, Đỗ Văn Khiết lập tức có tinh thần, cô ta cũng ý thức được điểm này, vội vàng đứng thẳng dậy, buông lỏng Bạch Trân Trân.
"Vậy chúng ta mau ra ngoài đi, tôi tin tưởng có cô ở đây, chúng ta nhất định có thể chạy thoát thuận lợi."
Cô ta tin tưởng năng lực của Bạch Trân Trân.
Hách Cầm Vận cũng nhẹ gật đầu: "Trân Trân, tôi cũng tin tưởng cô."
Bạch Trân Trân: "..."
Mặc dù là thế nhưng mà thật ra cô không thể tin bản thân được, có thể đừng cho cô áp lực lớn như vậy không?