Nhưng lúc này cô cũng không tiện nói thêm gì nữa, Bạch Trân Trân âm thầm thở dài một hơi, không nên vào thời điểm này đả kích tinh thần của các cô.
Dù sao thành công thì bọn họ sẽ chạy ra tìm được đường sống, không thành công, bọn họ sẽ chết ở chỗ này, hình như cũng không có gì ghê gớm.
Sau khi đi ra từ trong căn phòng, hai người Kỳ Lỗi và Vương Chiêu lập tức nhìn sang, khi thấy Hách Cầm Vận nhảy nhót tưng bừng và Bạch Trân Trân cực kỳ có tinh thần, hai người bọn họ liếc nhau, hi vọng Bạch Trân Trân sẽ dẫn bọn họ chạy đi được lại tăng thêm một phần.
Chắc chắn ông trời sẽ không để cô chết ở chỗ này, chỉ cần cô bằng lòng cứu bọn họ, bọn họ cũng sẽ không chết.
"Đi thôi, đến nghĩa trang."
Thật ra tính ra Bạch Trân Trân cũng không trì hoãn mất bao lâu, tính toán kỹ càng thì cùng lắm chỉ mới nửa tiếng mà thôi, một nhóm năm người rất nhanh lại dọc theo đường lát đá trong thôn đi về phía nghĩa trang.
***
Trần Tiểu Sinh ở một bên khác, sau khi hét to và trốn chạy ra ngoài, anh ta cứ như sau mông bị lửa đốt, không dám dừng lại nghỉ dù chỉ một lát.
Hai người kia đã điên rồi, họ bảo anh ta chích máu vào giếng hình bát giác đó.
Hai người bọn họ đều là kẻ tàn độc, cổ tay nói cắt là cắt, không hề sợ bị uốn ván, cũng không sợ lây nhiễm chéo.
Trần Tiểu Sinh không biết mình có thể duy trì lý trí bao lâu, anh ta chỉ biết là, nếu thật sự không trốn thì quả thật không còn kịp rồi.
Anh ta lảo đảo chạy về một hướng, bởi vì quá căng thẳng nên không phân biệt được mình đã chạy đến đâu rồi.
Kết quả sau khi nhìn thấy kiến trúc quen thuộc của nghĩa trang, lòng Trần Tiểu Sinh như tro nguội, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Anh ta lại chạy về nghĩa trang.
Trần Tiểu Sinh nhớ tới những chuyện đã xảy ra trước đó tại nghĩa trang, không hề mong muốn lại trải nghiệm cảm giác đó tại nghĩa trang nữa.
Anh ta phải chạy, anh ta phải đi tìm sư phụ, anh ta phải nói cho sư phụ biết là mục tiêu của những người kia là cô, anh ta phải bảo sư phụ chạy!
Vốn dĩ trong người Trần Tiểu Sinh đã không có sức lực nữa, nhưng ôm suy nghĩ muốn bảo sư phụ mau chạy đi, anh ta lại bùng ra tiềm lực vô tận.
Trần Tiểu Sinh sau khi tỉnh táo lại đã quan sát phương hướng chốc lát, sau đó chạy về một con đường duy nhất là đường lát đá chạy về phía thôn.
Chiếc điện thoại thường xảy tai nạn của anh ta cũng không biết bị quăng ở đâu, có lẽ ở trong thôn, người trong thôn tìm được cũng có thể mượn để gọi điện thoại...
Trần Tiểu Sinh chạy vào một gia đình gần nhất, lúc đẩy cửa đi vào, anh ta thấy người nhắm chặt hai mắt nằm trên giường.
Mặc kệ Trần Tiểu Sinh gọi thế nào, bọn họ vẫn không đáp lại tiếng nào, nếu không phải còn có hô hấp, sợ là sẽ khiến cho người ta cho là bọn họ đã chết.
Trần Tiểu Sinh nhìn thôn dân có gọi thế nào cũng không tỉnh, đổ mồ hôi cả người.
Sắc mặt của anh ta trắng bệch, hai chân run rẩy, sau đó đi vào gia đình tiếp theo.
Tiến vào liên tiếp ba gia đình, phản ứng của bọn họ đều giống nhau, họ đều nằm ở trên giường không nhúc nhích, ngoại trừ còn có hô hấp ra thì nhìn như là xác chết biết thở.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Anh ta đã hoàn toàn từ bỏ việc tìm thôn dân cầu cứu, giống như mừng như điên chạy về phía cửa thôn.
Người trong thôn này giống như đều bị trúng tà, anh ta không nhìn ra cái gì, anh ta không có năng lực cứu vớt bọn họ, vì kế hoạch hôm nay, tìm được sư phụ của mình trước rồi tính.
Có điều trước đó mặt Trần Tiểu Sinh bị hai người Cầu Quốc Hoa và Cổ Anh Hùng vả liên tiếp mười phát, đã sớm sưng biến dạng rồi.
Vừa rồi con mắt còn có thể miễn cưỡng nhìn thấy đường, nhưng chạy mãi chạy mãi, anh ta chỉ cảm thấy da mặt mình sưng cực kỳ, đôi mắt vốn dĩ đã bị chèn ép lại như cọng chỉ giắt ngang lúc này đã bị thịt sưng chèn cho không còn khe hở.
Trước đó còn miễn cưỡng có thể nhìn thấy đường, nhưng bây giờ, hai mắt anh ta đen thui, đã không nhìn thấy cái gì nữa.
Trần Tiểu Sinh: "!!!!"
Đây thật là nhà dột còn gặp mưa, chuyện tồi tệ nào cũng để anh ta gặp phải.
Cũng may ở thôn Trần Gia con đường chạy ra ngoài thôn cũng chỉ có con đường này, anh ta thuận theo đường đi chạy ra bên ngoài là ổn, về phần đi ra ngoài phải làm gì tiếp, đi một bước tính một bước vậy...
Chẳng qua rất hiển nhiên, Trần Tiểu Sinh đã đánh giá cao năng lực của mình, sau khi không có thị lực, anh ta đi đường cũng không thể đi thẳng được. Sau khi lảo đảo chạy về phía trước hai bước, Trần Tiểu Sinh chỉ cảm thấy phía dưới chân mình hình như là đã đạp phải thứ gì, sau đó cả người đã mất thăng bằng, nhào thẳng về phía trước.
Trần Tiểu Sinh: "!!!!"
Trên đời này còn có người xui xẻo hơn anh ta không?