Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 291 - Chương 291:

 Chương 291: Chương 291: Chương 291:

Bạch Trân Trân đột nhiên nhớ tới minh tinh tên là Tiêu Mỹ Kỳ.

Cô nhớ thân thể Tiêu Mỹ Kỳ bị gài trùng quỷ, về sau trùng quỷ lại tiến vào trong thân thể của Cổ Anh Hùng, Cổ Anh Hùng bị trùng quỷ ảnh hưởng, thậm chí muốn hóa trang bản thân thành dáng vẻ của Tiêu Mỹ Kỳ, thay thế cô ấy vào lò thiêu.

Chẳng lẽ lần này Cổ Anh Hùng bị ảnh hưởng sâu thế này cũng có liên quan đến lần trước?

Sau khi Bạch Trân Trân nhớ tới chuyện này, lập tức kể chuyện này cho Hách Cầm Vận.

"Trùng quỷ?"

Hách Cầm Vận ngẫm nghĩ, nói: "Trùng quỷ và sâu đục ruột không phải cùng một thứ, mặc dù sau khi nuốt vào bụng cuối cùng đều sẽ hồn phi phách tán, nhưng tác dụng của bọn chúng khác biệt."

Những tà thuật này đều có các tà pháp, nhưng người "cắm" tà thuật, kết cục trăm sông đổ về một biển.

Không có một người trúng tà thuật nào sẽ có kết cục tốt.

Hách Cầm Vận dùng lá bùa kiểm tra Trần Tiểu Sinh, xác nhận trên người anh ta không có vết tích tà thuật tồn tại.

"Trong thân thể anh không có sâu đục ruột, có thể yên tâm."

Sau khi biết trong thân thể mình không có sâu đục ruột, Trần Tiểu Sinh thở dài một hơi, cả người đều thả lỏng.

Có trời mới biết anh ta sợ hãi tới cỡ nào, thảm trạng của Tiêu Mỹ Kỳ còn rõ mồn một trước mắt, anh ta sợ mình cũng rơi vào kết cục như Tiêu Mỹ Kỳ.

"Có lẽ là bùa bình an của sư phụ đã tạo ra hiệu quả."

Trần Tiểu Sinh nói đến mình cầm bùa bình an, sau đó nó hóa thành tro tàn, lòng bàn tay của mình cũng hơi đau, lúc nuốt sâu đục ruột xuống, hình như thân thể cũng có một chút không thoải mái...

"Bùa bình an? Trân Trân là cô vẽ?"

Bạch Trân Trân gật đầu: "Tôi lo lắng cho Trần Tiểu Sinh, nên để anh ta mang trên người."

Cũng may mà đồ trước đó Bạch Trân Trân chuẩn bị đầy đủ, lúc này mới cứu được một mạng của Trần Tiểu Sinh, bằng không, sâu đục ruột vào thân thể, thân thể của và linh hồn của anh ta sẽ trở thành giường ấm để sâu đục ruột trưởng thành.

"Đến giếng bát giác trước đi."

Sự việc phải giải quyết từng thứ một, ai cũng không biết rốt cuộc trận pháp này có hoàn toàn khởi động hay chưa, nếu như vẫn chỉ mới hoàn thành một nữa, nói không chừng bọn họ có thể mở ra con đường máu thoát vòng vây.

Sau đó do Trần Tiểu Sinh dẫn đầu, một nhóm người bước đi vội vàng dọc theo đường đá xanh và đi về phía trước.

Đi được một nửa, một bóng người gầy yếu chặn đường đi của bọn họ.

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó, Trần Tiểu Sinh kêu to một tiếng, vọt lẹ qua núp sau lưng Bạch Trân Trân.

Bạch Trân Trân cau mày, nhìn về phía Cầu Quốc Hoa có da mặt đã hoàn toàn biến thành màu xanh tím.

Lúc này dáng vẻ của Cầu Quốc Hoa nhìn như vỏ khoai lang tím, trên mặt ông treo nụ cười tàn ác, hoàn toàn khác biệt với ông của quá khứ.

"Sư phụ, ông ta sẽ lập tức cười khằng khặc quái đản..."

Tiếng nói của Trần Tiểu Sinh vừa dứt, Cầu Quốc Hoa cười hé hé hé hé.

Bạch Trân Trân: "..."

Quả nhiên là cười khằng khặc quái đản.

Trong một thôn sơn nhỏ mà các thôn dân đều rơi vào trạng thái ngủ say, một tên giống như khoai lang tím thành tinh ngăn cản đường đi của bọn họ, còn nở nụ cười khằng khặc quái đản làm cho da đầu người ta tê dại.

Vốn khung cảnh rất khủng phố, nhưng hình như bởi vì trong lúc Cầu Quốc Hoa cười đã bị nước bọt làm sặc, sau đó không nhịn được ho khan kịch liệt, bầu không khí căng thẳng dần dần đi chệch hướng.

Bọn họ cũng muốn cảm thấy sợ hãi cơ, thế nhưng Cầu Quốc Hoa thế này, bọn họ cũng không sợ hãi nổi.

Bạch Trân Trân vuốt vuốt mi tâm, hô một tiếng: "Chú Cầu."

Lúc này cuối cùng Cầu Quốc Hoa đã ngừng tiếng ho khan, có lẽ ông cũng cảm thấy mất mặt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Bạch Trân Trân.

"Bạch Trân Trân, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa cô lại xông tới, cái này không nên trách chúng tôi."

Bạch Trân Trân lười nói nhảm, ra hiệu tay với bốn người phía sau.

Tất cả mọi người đều là người thông minh, chỉ một dấu tay thông thường đã hiểu ý của Bạch Trân Trân.

Bốn người ngay lập tức xông ra, ai vung roi thì vung roi, ai xé bùa thì xé bùa, bốn người phối hợp cực kì ăn ý. Qua một tổ hợp liên chiêu, khoai lang tím thành tin vừa rồi còn không ai bì nổi đã bị đánh bại dưới mặt đất.

Cơ thể ông bị dây thừng màu đỏ trói lại, dây thừng đó trông thì mảnh dẻ, nhưng lại rất cứng cỏi rắn chắc, Cầu Quốc Hoa không giãy giụa còn đỡ, giãy giụa, dây thừng sẽ co lại càng ngày càng chặt, rất nhanh ông đã không thể nhúc nhích.

Cầu Quốc Hoa tức giận nhìn về phía Bạch Trân Trân, dường như đang nói cô không có võ đức.

Cô thế mà để cho người ta vây đánh ông?

Bạch Trân Trân chớp chớp mắt, lạnh nhạt nói: "Nhìn cái gì vậy? Ai bảo hiện tại chúng ta nhiều người?"

Nhìn Cầu Quốc Hoa thế kia, chắc không phải cho là cô sẽ đánh một đối một với ông chứ?

Nói đùa cái gì vậy.

Rõ ràng có giải pháp tối ưu, cô bị điên mới chạy tới xông pha chiến đấu, ra tay đánh nhau cùng Cầu Quốc Hoa.

Bình Luận (0)
Comment