Cô cầm bùa trừ tà lên, không chắc nói: "Cầm Vận, tôi thế này là thành công hay là không thành công?"
Vẻ mặt Hách Cầm Vận phức tạp nhìn Bạch Trân Trân, trong lòng nảy sinh cảm giác bất lực dâng trào.
Đây chẳng lẽ là thực lực của kỳ tài ngút trời?
Phải biết mỗi loại bùa đều chia thành ba đẳng cấp, tinh phẩm, trân phẩm, tuyệt phẩm, và trên thị trường phần lớn chỉ là bùa phổ thông, ngay cả cửa của tinh phẩm cũng không đủ trình độ, Hách Cầm Vận đã học hành nhiều năm như vậy, cũng miễn cưỡng có thể vẽ ra bùa trân phẩm, bùa tuyệt phẩm thì nghĩ cùng đừng nghĩ.
Bùa Bạch Trân Trân vẽ ra là bùa tuyệt phẩm, chỉ có bùa tuyệt phẩm lúc vẽ thành công mới có dị tượng xuất hiện.
"Trân Trân, cô đã thành công, hơn nữa phẩm chất bùa này rất cao, sau khi sử dụng sâu đục ruột trong người nhất định sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ."
Người ở chỗ này không tinh thông về pháp môn bùa chú, bởi vì bùa trên thị trường phần lớn chỉ là bùa phổ thông, những lá bùa giống như bùa tuyệt phẩm đều là sự tồn tại ở trong truyền thuyết, môn phái nào đó nếu có bùa tuyệt phẩm, khoan không nói sẽ xem như bảo vật trấn phái thì cũng sẽ cất giấu cẩn thận từng li từng tí. Bùa tinh phẩm trên thị trường đã ít, càng đừng đề cập loại bùa tuyệt phẩm này.
Người biết đến bùa tuyệt phẩm tuyệt đối không phải vật trong ao, chỉ có điều bây giờ cô còn khá nhỏ yếu, Hách Cầm Vận sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên đã che giấu bí mật này.
Bạch Trân Trân không nghĩ nhiều, dán bùa trừ tà lên trán Cầu Quốc Hoa.
Sâu đục ruột đã cắn nuốt một ít linh hồn của Cầu Quốc Hoa, bùa trừ tà đã giết chết nó, đây cũng là một loại tra tấn đối với Cầu Quốc Hoa, có điều cũng may, sâu đục ruột trong cơ thể ông vốn đã rất suy yếu rồi, bùa trừ tà tuyệt phẩm cực kỳ có uy lực, Cầu Quốc Hoa không đau đớn bao lâu, sâu đục ruột đã bị tiêu diệt triệt để. Màu sắc trên bùa trừ tà đã nhạt đi một phần, có điều vẫn có thể tiếp tục sử dụng, uy lực của bùa trừ tà tuyệt phẩm có thể thấy được chút ít.
Sau khi sâu đục ruột bị tiêu diệt, thân thể của Cầu Quốc Hoa co giật kịch liệt mấy lần, sau đó chậm rãi mở mắt. Màu xanh tím trên mặt ông chậm rãi rút đi, dần dần trở về dáng vẻ bình thường, ác ý trong mắt cũng biến mất không thấy đâu nữa, mặc dù đôi mắt trở nên đục hơn mấy phần, nhưng so với dáng vẻ trước đó thì đã tốt hơn rất rất nhiều.
Hiển nhiên Cầu Quốc Hoa nhớ những chuyện đã xảy ra trước đó, ông cười khổ một tiếng, lầm bầm nói: "Trân Trân, tôi đã khỏe, cô có thể thả tôi rồi."
Bạch Trân Trân không yên lòng, vẫn để Hách Cầm Vận kiểm tra thử, sau khi xác nhận trong cơ thể ông đã không có vấn đề khác, Bạch Trân Trân mới cởi trói sợi dây trên người cho Cầu Quốc Hoa.
Cầu Quốc Hoa đã lấy lại được tự do túm tay Bạch Trân Trân, vội vã nói: "Trân Trân, Anh Hùng đã rớt xuống trong giếng bát giác rồi..."
Anh nói cực nhanh những chuyện vừa mới phát sinh ra, nói xong lời cuối cùng, Cầu Quốc Hoa đã rơi lệ đầy mặt: "Tôi không ngờ rằng thôn Trần Gia lại là một cạm bẫy, đều là lỗi của tôi... Lúc đó tôi là già nên hồ đồ rồi, tôi hoàn toàn không có ý muốn cứu cậu ta..."
Thời điểm bị sâu đục ruột khống chế, tình cảm của Cầu Quốc Hoa đã bị tước đoạt, ác niệm trong tâm không ngừng bành trướng, cho nên ông đã trơ mắt nhìn Cổ Anh Hùng nhảy vào trong giếng bát giác, không có bất kỳ cảm giác gì. Cứ như người nhảy xuống không phải tướng tài đắc lực dưới tay ông, mà là một kẻ hoàn toàn xa lạ.
Sâu đục ruột bị giết, tình cảm bị tước đi đã lại lần nữa về trong người, Cầu Quốc Hoa nhớ lại tất cả, vội vội vàng vàng van xin Bạch Trân Trân đi cứu người. Vừa rồi ông ta đã thấy rất rõ ràng, bùa Bạch Trân Trân đã có thể cứu ông, vậy nhất định có thể cứu Cổ Anh Hùng, đứa bé kia còn còn trẻ như vậy, không nên chết ở chỗ này.
Lần này Bạch Trân Trân tới vốn là cứu người, có điều trước đó, rất nhiều chuyện phải nói rõ ràng trước.
Nói như vậy, Bạch Trân Trân chỉ chỉ bốn người đi cùng với cô, thuyết minh sơ qua thân phận của bọn họ, lại nói giá cả mình mời bọn họ tới.
Cầu Quốc Hoa: "..."
Vào lúc ông không biết, ông đã gánh trên lưng món nợ kếch xù rồi?
"Thế nhưng người là cô mời tới..."
Ông không có bảo cô mời người ta tới.
Bạch Trân Trân vô cảm, nói: "Nhưng bọn họ là tới cứu chú."
Cầu Quốc Hoa tiếp tục giãy giụa: "Thế nhưng không phải cô cũng cứu được Trần Tiểu Sinh à..."
Người là Bạch Trân Trân mời, cô chủ yếu không phải tới cứu Trần Tiểu Sinh sao? Cứu ông chỉ là thuận tiện...
Bạch Trân Trân cười ha ha một tiếng, lạnh nhạt mở miệng nói: "Thế nhưng là, là chú nhất quyết phải dẫn Trần Tiểu Sinh tới."
"Hơn nữa, nếu như chỉ cứu Trần Tiểu Sinh, một mình tôi đến là được rồi, tôi cứu Trần Tiểu Sinh, không cần dùng tiền của chú, nhưng bọn họ cứu chú và Cổ Anh Hùng nên cần chú đưa tiền."
"Chú Cầu, chú sẽ không phải là không nỡ dùng tiền chứ? Chỉ khóc là không có ích lợi gì, thời điểm này vẫn phải mang thành ý ra mới tốt, bằng không, vừa rồi chú khóc van tôi cứu người chính là đang áp đặt đạo đức vào tôi."