"Người Anh Hùng muốn tìm là Trân Trân, hiện tại chúng ta mang theo Trân Trân đến khu vực an toàn, sau đó tìm nơi bí ẩn giấu đi, chúng ta ở chỗ này, những đại sư kia có khả năng sẽ phân tâm..."
Thật ra Cầu Quốc Hoa muốn chạy một mình, nhưng mà ông sợ, tay chân ông già yếu, lỡ như nửa đường gặp phải chuyện gì, vậy ông phải làm sao bây giờ?
Ông không dám chạy một mình nên muốn kéo theo Trần Tiểu Sinh và Bạch Trân Trân chạy chung.
Trần Tiểu Sinh nhìn Cầu Quốc Hoa một cái, nghiêm túc nói: "Chú Cầu, chúng ta không thể đi."
Mặc dù Trần Tiểu Sinh không được thông minh cho lắm, nhưng anh ta có thể nhìn ra, mấy người kia có bản lĩnh, có lẽ rất nhanh sau đó bọn họ đã có thể khống chế Cổ Anh Hùng.
Hơn nữa, hiện tại mang theo Bạch Trân Trân hôn mê bất tỉnh, bọn họ có thể đi đến nơi nào?
Trước đó Bạch Trân Trân đã nói, cái thôn này bị một trận pháp tà ác bao phủ, trận pháp chưa phá, bọn họ sẽ không thể rời đi.
Ai biết trong trận pháp có nguy hiểm gì, hai người bọn họ chạy loạn, không sao, Bạch Trân Trân vẫn đang hôn mê thì sao, nếu trong lúc chạy lung tung gặp phải cái gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?
"Là chú có thể bảo vệ được sư phụ tôi, hay là tôi có thể bảo vệ được sư phụ tôi?"
Cầu Quốc Hoa: "..."
Thấy Trần Tiểu Sinh kiên quyết ở lại chỗ này, Cầu Quốc Hoa vẫn không nhịn được, tiếp tục khuyên răng nói: "Vậy chúng ta đi trước , chờ một hồi xem bên này không còn vấn đề thì trở lại, tôi cảm thấy nơi này không an toàn..."
Không đợi Cầu Quốc Hoa nói xong, Trần Tiểu Sinh lắc đầu, từ chối ông bằng thái độ kiên định.
"Tuyệt đối không, tôi không đi."
Đang nói, Trần Tiểu Sinh ôm Bạch Trân Trân càng chặt, trong ánh mắt nhìn về phía Cầu Quốc Hoa chỉ toàn là sự đề phòng.
"Ông cứ mãi khuyên tôi dẫn theo sư phụ chạy, chú Cầu, có phải chú lại trúng chiêu đúng không? Chú muốn làm gì?"
Nhìn thấy ánh mắt phòng bị kia của Trần Tiểu Sinh, Cầu Quốc Hoa giận không chỗ xả, vươn tay đánh vào đầu Trần Tiểu Sinh một cái.
Trần Tiểu Sinh đau kêu to một tiếng, không vui nhìn về phía Trần Tiểu Sinh.
"Chú Cầu, chú đánh tôi làm gì?"
Cầu Quốc Hoa hầm hừ nói: "Cậu không đi theo tôi, thì tôi không thể đánh cậu nữa? Đánh cậu là đánh cậu, cậu quan tâm lý do của tôi làm gì?"
Trần Tiểu Sinh: "..."
Được rồi, anh ta không so đo với ông, ai bảo tuổi tác của ông lớn chứ, anh ta nhịn.
Nghĩ như vậy, Trần Tiểu Sinh ôm Bạch Trân Trân quay đầu đi, không chịu quan tâm Cầu Quốc Hoa nữa.
Trong bụng Cầu Quốc Hoa cũng bực, ngồi tựa lưng vào nhau với Trần Tiểu Sinh, cũng không chịu quan tâm đến anh ta.
Chiến đấu phía ngoài đã đến giai đoạn gay cấn, mà lúc này Bạch Trân Trân hoàn toàn không biết gì về những diễn biến bên ngoài.
Lúc cô bị tia sáng trong suốt đó đánh trúng, bên trong đã hôn mê bất tỉnh, chờ đến khi lại khôi phục ý thức, Bạch Trân Trân phát hiện mình đang ở trong một thị trấn nhỏ trống trải.
Thị trấn nhỏ này nhìn rất xưa cũ, phong cách công trình kiến trúc nhìn có phần giống như công trình kiến trúc của Tống triều.
Cô thế này là lại xuyên việt rồi?
Bạch Trân Trân vô thức bóp mình một cái, trên cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn bé xíu, Bạch Trân Trân nhíu mày, cúi đầu nhìn về phía quần áo của mình.
Lúc cúi đầu nhìn xuống, cô mới phát hiện quần áo trên người mình đã được đổi.
Đồ cô đang mặc có lẽ là quần áo phục sức của Tống triều, trên váy mã diện lục sắc thêu đường vân tường vân, nhìn rất tinh xảo.
Cô thế này là đang mặc đồ như tiểu thư của mọi nhà?
***
Thị trấn này đâu đâu cũng có cảm giác quái đản, còn cô thì bỗng dưng lại đến, cũng tạo nên một cảm giác không hài hòa, Bạch Trân Trân nhìn bốn phía một phen, nhưng không nhìn thấy công trình kiến trúc nào mang tính tiêu biểu nên cũng không thể phân biệt mình ở nơi nào. Nhíu mày suy tư một hồi, nhưng không có tiếp nhận bất kỳ ký ức nào, cô giống như khi khổng khi không xuất hiện ở nơi này.
Có điều nhập gia tùy tục, sau khi Bạch Trân Trân phát hiện tất cả mọi thứ mang theo trên người mình đã mất cũng không nóng nảy, nhìn bốn phía một vòng, lập tức đi về phía một cửa hàng sát đường.
Cửa Cửa hàng nửa đóng, bên trong không có gì chiếu sáng, đứng ở bên ngoài thì hoàn toàn không nhìn thấy rõ bên trong có gì.
Bạch Trân Trân đẩy cánh cửa nửa khép ra, lập tức nhìn thấy trên mặt đất ngổn ngang có một số người nằm trong phòng.
Đây cũng là một cửa hàng vải vóc, những người kia nhìn giống như là chưởng quỹ và người làm thuê trong cửa hàng.
Bạch Trân Trân trầm ngâm một lát, vẫn cất bước đi vào, muốn xem thử rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Tin tức tốt là những người này còn sống, tin tức xấu là trạng thái của những người này có hơi hơi giống trạng thái đã bị trúng chú lấy mạng.
Chẳng lẽ đây là Thiên Cương Thất Sát Trận?