Trái tim của Bạch Trân Trân giật thót, không dừng lại lâu trong cửa hàng, lui ra khỏi cửa hàng vừa mới bước vào cực nhanh.
Về sau cô lại liên tiếp xem thử mấy cửa hàng, kết quả gần như đều như nhau, bên trong cửa hàng hoặc là không có ai, hoặc là một vài người ngủ mê không tỉnh. Toàn bộ thị trấn nhỏ giống như một tòa thành chết, ngoại trừ cô ra thì không có người đang tỉnh táo nào cả. Loại cảm giác cô liêu giống như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ này khiến lông mày Bạch Trân Trân hơi nhíu lại, trong lòng đột nhiên có một cảm giác khó hiểu dâng trào lên. Hình như là thương xót, lại giống là một cảm xúc khác, một sự xúc động kỳ lạ thôi thúc cô, khiến cô không khống chế nổi suy nghĩ muốn làm những gì.
Bạch Trân Trân nhắm mắt lại, thả tự do cho suy nghĩ, trong lúc loáng thoáng, hình như cô đã nghe thấy có người đang gọi tên của cô.
"Trân Trân, Trân Trân..."
"Giúp ta... Cầu xin ngươi giúp ta..."
"Chỉ có ngươi mới có thể giúp ta... Cầu xin ngươi bảo người này giải thoát đi..."
"Trân Trân... Trân Trân... Trân Trân..."
Ngay từ đầu chỉ là những tiếng trao đổi khe khẽ, thế nhưng, bất chợt, tiếng kêu đột nhiên to ra, Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy lỗ tai vang lên tiếng chuông ong ong, những giọng nói đó lại trở nên càng lúc càng lớn, giống như ma âm xuyên não, giày vò thần kinh của cô.
"Trân Trân, Trân Trân... Giúp ta... Giúp ta một chút..."
"Chỉ có ngươi có thể cứu bọn họ thôi..."
"Trân Trân... Trân Trân..."
Bạch Trân Trân vuốt vuốt mi tâm, sau khi được kéo ra khỏi bầu không khí quái đản vừa rồi, cô hít sâu một hơi, trong lòng có một loại xúc động, thôi thúc cô tiến lên theo một phương hướng nào đó.
Trong nháy mắt mở mắt đó, những tiếng nói trong đầu cũng theo đó thu nhỏ, chỉ vang lên loáng thoáng trong đầu cô, tiếng có tiếng không nghe không rõ ràng.
Đương nhiên, những tiếng nói khe khẽ như muỗi kêu này cũng rất khó để người ta tập trung suy nghĩ, cô chưa kịp tập trung suy nghĩ thì giọng nói đó lại tách rời những tư tưởng cô vất vả lắm mới liên kết được. Vào lúc đầu óc không thể suy nghĩ bình thường, đương nhiên cũng không có cách nào cân nhắc lợi hại, tất cả chỉ có thể dựa theo bản năng của mình mà làm.
Trong lòng, bản năng nói cho Bạch Trân Trân một con đường, bảo cô thuận con đường này tiến lên phía trước, ở cuối con đường, cô sẽ có đáp án mình muốn. Nhìn như cho cô lựa chọn, nhưng thật ra ngoại trừ tuân theo bản năng ra thì không có con đường khác có thể chọn.
Ánh mắt của Bạch Trân Trân trở nên u ám, nhìn về phía hẻm nhỏ chỉ đủ một người đi qua bên tay trái. Tận cùng của hẻm nhỏ là cái gì, đứng ở góc độ của cô hoàn toàn là thấy không rõ lắm, nhưng trong lòng có một giọng nói đang không ngừng nói với cô, bảo cô cứ đi lên phía trước.
"Trân Trân... Đến bên cạnh ta nào..."
Bạch Trân Trân thay đổi bước chân, nhìn chăm chú con hẻm nhỏ đó rất lâu, sau đó cất bước đi mấy bước tiếp cận.
Công trình kiến trúc hai bên con hẻm nhỏ có vách tường cao chừng ba tầng lầu, bên trên không có cửa sổ, cũng không có vật trang trí gì khác, vách tường đen đen đỏ đỏ nhìn giống như là màu sắc được vẽ thêm vào, nhưng lại khiến cho người ta không phân biệt được thuốc màu là cái gì.
Bầu trời trên đầu biến thành một đường thẳng mảnh nhỏ, bầu trời xám xịt và hai bên vách tường tạo thành sự tương phản mãnh liệt, trở thành hai thế giới tách bạch rõ ràng.
Bước đi trong một hẻm nhỏ này, thời gian và không gian dường như trong khoảnh khắc này đã không có ý nghĩa. Cô bước đi ở đây, nhưng giống như là đi trên con đường kéo dài nhìn không thấy cuối đường. Bên người truyền đến tiếng bàn luận xôn xao, rõ ràng vừa rồi cô đã sờ thử, xác nhận hai bên đều là vách tường kiên cố, nhưng bây giờ, Bạch Trân Trân lại loáng thoáng nghe được hình như trong vách tường có giọng nói của những người khác. Những giọng nói này lúc lớn lúc nhỏ, chợt xa chợt gần, nhưng lại có thể để cô nghe rõ ràng được bọn họ đang nói cái gì.
"Nàng ấy thật sự là người trời chọn sao?"
"Nàng ấy thật sự có thể cứu chúng ta sao?"
"Chúng ta bị nhốt nhiều năm như vậy, nàng ấy thật sự bằng lòng bỏ qua tất cả cứu chúng ta sao?"
"Con người đều có tự tư, nàng ấy cũng sẽ không ngoại lệ, nàng ấy sẽ không cứu chúng ta."
"Nàng ấy nhất định sẽ cứu, trong thị trấn này có hơn năm ngàn người, người già trẻ nhỏ nhiều như vậy, bọn họ đều là vô tội, bọn họ vốn nên sống tiếp."
"Ký thác tất cả hi vọng vào một người là một chuyện rất ngu xuẩn, mấy người đều không hiểu rõ nàng ấy, tại sao phải ký thác kỳ vọng vào nàng ấy?"
"Chẳng lẽ mấy người vẫn chưa nhấm nháp được nỗi đau hi vọng bị tan vỡ sao? Nàng ấy và những người khác chẳng có gì khác nhau."
"Một người ích kỷ, sẽ tuyệt đối không bỏ qua tất cả cứu chúng ta."
"Nhân tính vốn dĩ là như thế, chẳng hề đáng tin tưởng."
"Tại sao phải đặt kỳ vọng ở trên người nàng ấy?"
"Thế nhưng, nếu như chúng ta không đặt kỳ vọng ở trên người nàng ấy, lúc nào chúng ta mới có thể chạy thoát khỏi nơi này?"
"Một ngàn hai trăm năm, chúng ta bị vây khốn ròng rã một ngàn hai trăm năm, nàng ấy rõ ràng có năng lực cứu vớt chúng ta nhưng lại để mặc cho chúng ta bị vây hãm..."
"Nàng ấy sẽ không làm chuyện như vậy."
"Nàng ấy là một người thiện lương..."
Những giọng nói này có nam có nữ, trẻ có già có, bọn họ líu ríu nói không ngừng, như thể mãi mãi không có ý định dừng lại, bọn họ tranh luận sôi nổi, có ý muốn thuyết phục đối phương, nhưng bất kệ bọn họ nói cái gì thì vĩnh viễn vẫn không thuyết phục được đối phương.
Một bên tin tưởng cô, một bên không tin cô.
Còn Bạch Trân Trân không hiểu sao cảm thấy, người bị bọn họ đặt ở giữa lôi kéo chính là cô.