Lúc cô toát ra ý nghĩ này, một bóng người hư ảo đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Bạch Trân Trân.
Đó là một tiểu cô nương mang đôi giày có đế vải màu đỏ và váy mã diện màu xanh lam, cô nương đó tết búi tóc song nha kế, trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp đầy ắp vẻ mừng rỡ giống như nhìn thấy chúa cứu thế.
"Ngươi sẽ cứu bọn ta chứ?"
Bạch Trân Trân dừng bước, nhìn tiểu cô nương trẻ tuổi . đột nhiên xuất hiện.
Sau khi tiếng bước chân của cô dừng lại, bên cạnh bóng người đó xuất hiện liên tiếp những cái bóng khác.
Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái...
Những bóng người kia tất cả đều là dáng vẻ của trẻ nhỏ, lớn thì tầm bảy, tám tuổi, nhỏ chỉ chừng một tuổi.
Trên mặt bọn trẻ đứa nào đứa nấy cũng đều là vẻ ngây thơ, ngô nghê, trong ánh mắt nhìn về phía Bạch Trân Trân xuất hiện vẻ chờ mong rất tha thiết.
"Tỷ tới để cứu chúng em sao?"
"Tỷ nhất định là tới cứu chúng em."
"Phụ thân và mẫu thân nói, chỉ cần chúng em ngoan ngoãn nghe lời, một ngày nào đó sẽ có một người thiện lương đến thả chúng em ra."
"Người kia nhất định là tỷ nhỉ?"
"Tự do, chúng em sắp có tự do."
"Đại tỷ tỷ, tỷ chắc chắn sẽ không để chúng em thất vọng nhỉ?"
"Đại tỷ tỷ, khẳng định là tỷ sẽ cứu chúng em nhỉ?"
Ngay từ đầu chỉ là tiếng của một đứa hai đứa, nhưng dần dà, những giọng nói này trở nên càng ngày càng nhiều, cuối cùng vô số giọng nói non nớt hội tụ cùng nhau, hợp thành sóng âm mênh mông, gào thét về phía Bạch Trân Trân đứng tại chỗ bất động.
"Tỷ tỷ, chúng em chỉ dựa vào chị cứu vớt."
"Tỷ tỷ, chúng em tin tưởng!"
Những bóng người kia giống như chịu một luồng sức mạnh thần bí, sau khi hô xong câu nói này thì đều biến mất không thấy tung tích.
Hẻm nhỏ vừa mới bị vô số bóng người dồn ép, lúc này lại trở nên trống rỗng, như thể những chuyện vừa mới xuất hiện đều chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Bạch Trân Trân không nói lời nào, trong mắt xuất hiện vẻ bất đắc dĩ, cô thở dài một hơi, bước chân tăng tốc tiếp tục tiến lên.
Con hẻm nhỏ này rất dài rất dài, thậm chí Bạch Trân Trân cảm thấy mình giống như đã chạy được nửa đoạn ma-ra-tông, cuối cùng phía trước đã xuất hiện một điểm sáng, cô không chút do dự đi tới.
Bạch Trân Trân cảm nhận rõ ràng được thân thể của mình hình như đã xuyên qua một bức màn mỏng, đi tới một quảng trường khổng lồ.
Trung tâm quảng trường là một bức tượng bằng thạch khổng lồ, hình mẫu điêu khắc hình như là một tiên nữ mặc trang phục lộng lẫy, đôi mắt tiên nữ cụp xuống, rõ ràng là khuôn mặt do tảng đá điêu khắc thành nhưng lại hiển hiện nồng đượm sự thương xót.
Số bóng hình vô số đếm không hết chen lấn nhau trong một quảng trường rộng rãi thế này, chỉ đếm sơ sơ, số bóng hình này ước chừng có mấy ngàn. Nhiều bóng người tụ tập cùng một chỗ, nhìn rất rúng động, mặc dù bọn họ trông cũng không phải là người sống, hơn nữa hình như đã bị cái gì giam cầm lại, thân thể không thể động đậy, đứng sừng sững tựa như là con rối người.
Bạch Trân Trân bất chợt nhìn thấy cảnh tượng này, nói không mang đến rung động cho cô là giả, có điều tâm thế của Bạch Trân Trân tốt, rất nhanh đã điều chỉnh lại xong, trạng thái tinh thần đã bình tĩnh lại.
Ánh mắt của cô xuyên qua những bóng người này, cuối cùng đặt vào pho tượng đó.
Một nữ nhân mặc váy dài trắng đứng trên bờ vai pho tượng, tóc của nàng ta xõa suôn như là thác nước xõa sau lưng, khuôn mặt trắng nõn kia như đang ánh lên ánh sáng. Dung mạo của nàng ta hoàn toàn nhất trí với dung mạo của pho tượng kia, trông như pho tượng kia chính là dựa theo dung mạo của nàng ta điêu khắc. Trong nhiều bóng người như vậy, nàng ta là một người duy nhất không bị cướp đi thần trí. Lúc Bạch Trân Trân nhìn sang, đối phương cũng theo hướng đó nhìn cô.
Đó là một nữ nhân rất đẹp.
Cho dù Bạch Trân Trân đã rất đẹp, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, dung mạo của đối phương còn đẹp hơn cô một phần, khác biệt với bề ngoài diễm lệ của Bạch Trân Trân, dung mạo của nàng ta là khuôn mặt có sẵn khí chất trong trẻo lạnh lùng, thánh khiết. Nàng ta chỉ bình tĩnh đứng ở nơi đó, không có làm gì, nhưng đã như thể một tiên tử hạ xuống từ cửu thiên.
Và ánh mắt nàng ta nhìn Bạch Trân Trân không vui không buồn, giống như chỉ là đang nhìn một con sâu con kiến không có ý nghĩa.
Bạch Trân Trân: "..."
Có trời mới biết cách nhau xa như vậy, cô làm thế nào nhìn ra nhiều nội dung như thế từ trên mặt đối phương. Khóe miệng cô cong lên, hai tay khoanh lại tựa trên vách tường, chờ đợi bộ kịch bản tiếp theo mở màn.