Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 301 - Chương 301:

 Chương 301: Chương 301: Chương 301:

Sân khấu kịch đã bố trí xong, diễn viên đã vào chỗ, vở kịch đã vén màn che, chỉ là không biết cô được chọn làm diễn viên chính hay là tới đóng góp làm phương án B.

Người kia lẳng lặng mà nhìn Bạch Trân Trân, phát hiện hình như Bạch Trân Trân không có ý định đi đến, nàng ta phất tay, giống như là Moses chia biển, bóng người vốn dĩ ngơ ngác ngốc nghếch đứng sững bất chợt tản ra, để lại một con đường dẫn đến pho tượng. Đối phương không nói lời nào, nhưng giống như là đã nói hết tất cả, chờ đợi cô qua đó.

Bạch Trân Trân chậc lưỡi một tiếng, tựa trên vách tường nhắm mắt dưỡng thần, làm như nhìn không thấy những gì trước mắt.

Bóng người đứng trên pho tượng: "..."

Bóng người giống như con rối người: "..."

Bạch Trân Trân: "..."

Kịch bản đã bố trí ổn thỏa, chỉ đợi cô đi theo kịch bản thôi, nhưng Bạch Trân Trân vẫn cứ không.

Dù là trực giác dưới đáy lòng đã điên cuồng thể hiện cảm giác tồn tại, thúc giục cô mau chóng đi tới, nhưng Bạch Trân Trân vẫn kiên quyết dựa tường không động đậy.

Đâu thể bỏ vô tay rồi ép người khác mua được, lúc này thật ra Bạch Trân Trân cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô biết, mặc kệ làm gì, cũng không thể dựa theo bố trí của người khác bước đến, một khi bắt đầu dựa theo bố trí của người khác bước tới, hiển nhiên đã rơi vào thế hạ phong.

Song phương cứ thế giằng co, Bạch Trân Trân cảm thấy những giọng nói trong đầu mình đã lớn hơn rất nhiều, còn dáng vẻ của trực giác không biết từ đâu xuất hiện giống như là hận không thể nhảy ra đập cho cô hai đấm bum bum.

Vì sao không dựa theo chỉ thị của người đó làm?

Nếu như trực giác ăn cây táo rào cây sung muốn gài bẫy cô của cô có thể nói chuyện, Bạch Trân Trân cảm thấy đối phương nhất định sẽ thốt ra những lời này. Có điều đáng tiếc là, Bạch Trân Trân không mềm được cứng cũng không xong, lựa chọn phó mặc.

Dù sao cô không nóng nảy, đối phương đã dựng sân khấu kịch lớn như thế, người nóng nảy là đối phương chứ không phải cô.

Quả nhiên, dưới tình huống song phương giằng co mãi chưa kết thúc, bên nào nóng nảy khẳng định sẽ thỏa hiệp trước một bước.

"Ngươi qua đây."

Một giọng nữ lạnh lùng truyền tới.

Bạch Trân Trân nhấc mí mắt lên nhìn thoáng qua nơi phát ra âm thanh, sau đó lại nhắm mắt lại, quyết chí phó mặc tới cùng.

"Ta không đi."

Nữ nhân như là trích tiên suýt nữa nhảy xuống từ bên trên pho tượng, lông mày của nàng ta nhíu chặt lại, ánh mắt u ám nhìn về phía Bạch Trân Trân.

Theo sự thay đổi trên vẻ mặt của nàng ta, vốn dĩ cảm giác thiêng liêng thần thánh như thần tiên rơi vào phàm trần cũng đã biến mất chẳng thấy đâu.

"Tới đây, đừng để ta nói lần thứ hai."

Bạch Trân Trân nhìn về phía đối phương buông thõng tay, cười nhẹ nhàng nói: "Thế nhưng, không phải ngươi đã nói lần thứ hai rồi sao?"

Nữ nhân bạch y: "!!!"

Bạch Trân Trân nở nụ cười trên mặt, nói : "Ta cứ không đi qua, ngươi có thể làm gì được ta?"

Cô muốn đi qua thì đi qua, không muốn qua là không đi qua, giọng nói và thái độ người này làm cho cô rất khó chịu, trong cuộc đời Bạch Trân Trân ghét nhất chính là mấy kẻ vờ vĩnh.

Nữ nhân bạch y: "..."

Cho tới bây giờ nàng ta chưa từng gặp người giống như là Bạch Trân Trân, tất cả trước đó giống như không có bất kỳ ảnh hưởng gì với cô, ngay cả tiếng nói trong đầu của cô cũng không có chút tác dụng nào với cô.

Tâm trí của người này cứng cỏi tới mức cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Ánh mắt của nữ nhân bạch y nặng nề nhìn Bạch Trân Trân, chậm rãi mở miệng nói: "Chẳng lẽ ngươi không muốn cứu những người này?"

Đang nói, tay áo dài của nàng ta vung lên, tất cả những bóng người vốn dĩ giống như là con rối người đều đổi hướng, cùng nhìn về phía vị trí của Bạch Trân Trân.

Trước đó mặc dù bọn họ là dáng vẻ âm u đầy chết chóc không có sức sống, nhưng trông không làm người ta sợ hãi bao nhiêu. Nhưng lúc này bọn họ đã đổ dồn tất cả ánh mắt vào trên người Bạch Trân Trân, cô cảm thấy hình như trên vai của mình đang có một tòa núi lớn đè ép, cô suýt nữa đã bị ép quỳ xuống mặt đất.

Sắc mặt Bạch Trân Trân hơi đổi, nhưng đôi mắt vẫn khiêu khích nhìn đối phương.

"Ta không biết bọn họ, ta cứu bọn họ làm gì?"

Không đợi người kia mở miệng, Bạch Trân Trân lại tiếp tục nói.

"Không phải chứ, không phải chứ, rốt cuộc ngươi nhận thức năng lực của ta sai lầm tới mức độ nào thế? Chắc không phải là ngươi không biết ta chỉ là một con gà chứ? Chẳng lẽ ngươi cho là ta là chúa cứu thế, hay là thánh mẫu tuyệt thế gì?"

"Rốt cuộc là cái gì cho ngươi hoang tưởng, khiến ngươi cảm thấy ta sẽ đánh bạc tính mệnh đi cứu những người từ trước tới nay ta chưa từng gặp, vừa không biết, vừa cũng không hề có quen biết gì với ta?"

Chậc, nhất cử nhất động của người này đúng là không có gì sáng tạo mới mẻ, những vật làm nền trước đó đều vì tạo dựng những tình tiết cũ rích này.

Bình Luận (0)
Comment