Ánh mắt của những người kia quả thật làm cho Bạch Trân Trân cảm thấy rất không thoải mái, nhưng chỉ có như thế thôi, cô ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân đứng bên trên pho tượng cao cao kia, chế giễu lại nói.
"Ngươi bảo ta cứu bọn họ? Không phải chứ, pho tượng bọn họ dựng lên không phải ta, người ba đầu chín lạy cảm tạ cũng không phải ta, người cứu vớt bọn họ trong dầu sôi lửa bỏng cũng không phải ta, người được bọn họ coi như thần minh cũng không phải ta."
"Kể cả ta có nằm mơ cũng không dám mơ mình là chúa cứu thế gì, việc cứu khổ cứu nạn là của Bồ Tát Quan Thế Âm làm, việc ta có thể làm chính là bảo vệ tốt bản thân, không cho bồ tát thêm phiền phức."
"Ngươi thật là buồn cười, ra vẻ thần tiên, kết quả lại không cứu được người tín ngưỡng bản thân. Nếu ta là ngươi, đã sớm xấu hổ tự sát, làm gì còn có thể đứng trên pho tượng của mình."
"Sao, là cuối cùng đã nhận thức được sự bất lực của mình? Cảm thấy mình thẹn với các tín đồ tín ngưỡng, cho nên mới chuẩn bị tìm kiếm sự trợ giúp bên ngoài, để cho người ta giúp ngươi hả?"
"Sao, đến lúc đó ta hi sinh, người đã cứu được rồi, công đức là ngươi, thanh danh là ngươi, công lao và tên của ta được giấu kín, trở thành một kẻ không có ý nghĩa bên trong công tích của ngươi?"
"Sao ta chí công vô tư thế được?"
"Sao ta không biết ta từ lúc nào trở nên thánh quang phổ chiếu như thế vậy? Rốt cuộc là cái gì khiến ngươi sinh ra sự hiểu lầm tới mức nào với ta?"
Dưới tình huống bình thường, Bạch Trân Trân sẽ không muốn chửi người, nhưng không chịu nổi việc đối phương quá thèm bị chửi, cho nên Bạch Trân Trân không khống chế nổi tâm trạng của mình, dứt khoát bật hết hỏa lực.
Về phần những lời này có cần não suy nghĩ hay không...
Bạch Trân Trân bày tỏ, coi như trong đầu có một ít giọng nói loạn xì ngầu làm trễ nãi tư duy của cô hoạt động, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng việc cô nói năng.
Dù sao chửi người thuộc kỹ năng bị động, một khi bị kích động, nó tự động tiến vào hình thức công kích, những lời chửi người cũng không cần thông qua não bộ đã có thể nói.
Hiển nhiên nữ nhân bạch y không nghĩ tới Bạch Trân Trân vậy mà khó chơi vậy, nàng ta nói chỉ một câu mà thôi, Bạch Trân Trân vậy mà đã chửi lại nhiều câu thế này.
Thế mà nàng ta lại cứ tìm không thấy điểm nào để chửi lại, mặt của nàng ta cứ như ván cờ lật ngược, cái gì mà thánh khiết, xuất trần, cái gì mà trông như tiên nhân, hiện tại đã biến mất không còn bóng dáng.
"Cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng..."
Bạch Trân Trân không khách khí nói: "Ta đã cứu bản thân ta, ngươi cũng không thể nói mạng của ta không phải mệnh, mạng của người khác mới là mạng nhỉ?"
"Cứu chính bản thân sao lại không tính là cứu một mạng người rồi?"
Nữ nhân bạch y: "!!!"
Nàng ta chết trân nhìn Bạch Trân Trân, trong lúc nhất thời không tìm ra lời nào để phản bác cô.
Không phải là nàng ta chưa từng thấy người ăn nói khéo léo, thế nhưng Bạch Trân Trân vẫn khiến nàng ta mở rộng tầm mắt, nếu như không phải bởi vì người cô chửi là mình, nữ nhân bạch y nhất định sẽ lớn tiếng khen ngợi Bạch Trân Trân.
Câu trả lời của cô chặt chẽ không một kẻ hở, khiến cho người ta tìm không ra một sơ hở nào dù là một chút.
Sau khi nói xong câu đó, thậm chí Bạch Trân Trân đã hất cái cằm, khiêu khích nhìn nữ nhân bạch y một cái, rất có vẻ nàng ta lại nói tiếp, cô sẽ tiếp tục chửi lại.
Nữ nhân bạch y hít sâu một hơi, lại hít sâu thở ra một hơi, cố gắng đè ép cảm xúc đang cuồn cuộn xuống.
Nàng ta chưa từng gặp ai giỏi chọc tức người khác qua Bạch Trân Trân, cô không phải người tra tấn thi thể sao? Rốt cuộc từ đâu rèn luyện ra được mồm mép lưu loát tới mức này?
"Ngươi..."
Không đợi nàng ta nói xong, Bạch Trân Trân đã bắt đầu chủ động tiến công.
"Ngươi cái gì mà ngươi, ngươi bớt áp đặt đạo đức ta đi, mặc dù phẩm đức ta cao thượng, nhưng đây không phải lý do ngươi áp đặt đạo đức cho ta."
"Là ngươi bắt ta tới nơi này nhỉ? Ngươi có thể chân thật hơn, bớt theo kịch bản cũ được hay không, có thể trực tiếp dùng đại chiêu, đừng để ta và ngươi ở đây cãi nhau nữa được không?"
"Ta không hiểu được, sao ngươi lại tự tin tới vậy, cảm thấy ta nhất định sẽ rơi vào trong bẫy của ngươi, mặc cho ngươi muốn làm gì thì làm?"
"Ê, tại sao ngươi không nói chuyện? Là cảm thấy không có gì để nói, hay là cảm thấy lời ta nói khiến ngươi mất mặt rồi?"
"Ngươi có thể bảo những người này đừng nhìn ta nữa được không? Bọn họ xây dựng pho tượng lên cho ngươi, hiển nhiên người thờ phụng là ngươi, vậy ngươi nên cứu bọn họ thoát tình cảnh dầu sôi lửa bỏng."
"Ta chỉ nghe hiếu thuận bao đồng, chưa từng nghe cứu người bao đồng, ngươi bắt nạt ta cái gì cũng không biết đúng không?"
Bạch Trân Trân tựa trên vách tường, cả người vẫn là dáng điệu lười biếng, nhưng miệng của cô đã trơn tru tới mức khiến cho người ta hận không thể diệt trừ ngay cho hả dạ.
"Thị trấn nhỏ này có người già, có trẻ nhỏ, có rất nhiều người vô tội, ngươi có thể cứu vớt bọn họ."
"Bọn họ đã tiêu vong, nhưng linh hồn lại bị giam cầm ở trong trận pháp này, chỉ cần ngươi bằng lòng đánh đổi một số thứ, linh hồn của bọn họ sẽ có thể được giải thoát."
"Bọn họ đã rất thảm rất thảm rồi, ta đã cố hết sức, ta chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ linh hồn còn sót lại của bọn họ, những chuyện khác ta không làm được."
"Trận pháp này vừa là giam cầm, cũng vừa là bảo vệ, nhưng hiện tại trận pháp đã không chịu đựng nổi nữa."
"Ta biết ngươi bất đắc dĩ, khẳng định là cảm thấy rất không thoải mái, nhưng..."
"Nhưng ta cũng không còn cách nào, ta đã không có sức mạnh tìm thêm người khác đến đây, đây là sức mạnh ta còn sót lại, chỉ cần ngươi chịu hỗ trợ, chỉ cần bọn họ có thể thuận lợi rời đi, ta có thể đưa hết toàn bộ sức mạnh còn lại của mình cho ngươi."
Nữ nhân bạch y nói, trong tay xuất hiện một quả cầu màu vàng lớn, hình như bên trong quả cầu an tĩnh đang ẩn chứa sức mạnh cực kì khổng lồ, khiến cho người ta nhìn thấy là không nỡ dời ánh mắt.