Khao khát của loài người dành cho sức mạnh là thứ đã ăn sâu vào gen, không ai có thể từ chối sức mạnh cường hãn, chỉ cần có thể trả ra một chút xíu cái giá là có thể có được sức mạnh cường hãn, chuyện tốt như vậy tại sao có thể có người không bằng lòng làm chứ?
Nữ nhân bạch y chắc chắn Bạch Trân Trân sẽ động lòng.
Bởi vì chỉ có người thiện lương mới có thể tới đây, coi như ngoài miệng cô không tích đức, vậy cũng có một trái tim hiền lành, nếu không, cô hoàn toàn sẽ không nhìn thấy được mình.
Bạch Trân Trân nhíu mày: "Quào, trông thật mạnh cũng hấp dẫn quá."
Tiếp đó Bạch Trân Trân tiếp tục nói: "Thế nhưng ta không thích, ta không thèm."
Sức mạnh cường hãn cái gì, cô không định làm chuyện kinh thế hãi tục gì, cần sức mạnh mạnh mẽ như vậy làm cái gì?
Bạch Trân Trân không hề có chút hứng thú nào với điều này, đồng thời có lòng tốt nhắc nhở đối phương: "Ngươi nói chuyện vẫn rất mâu thuẫn trước sau. Hầy, ngươi vừa rồi còn nói mình không làm được, kết quả chuyển trở mặt là lấy ra được một quả cầu sức mạnh to lớn thế."
"Vậy không phải là ngươi có được sức mạnh sao? Nếu như ngươi đã có sức mạnh, vậy vì sao ngươi không cứu người? Là không muốn cứu người sao? Hay là bọn họ không muốn được ngươi cứu? Thần minh từng được bọn họ quỳ bái như ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với bọn họ?"
Bạch Trân Trân sờ cằm, đánh giá đối phương tỉ mỉ một phen, ánh mắt của cô quá ngay thẳng, ánh mắt dò xét đó tựa như là đang nhìn một món hàng hóa, nữ nhân bạch y tức giận nhìn về phía Bạch Trân Trân, lớn tiếng quát lớn.
"Ngươi to gan! Ai cho ngươi dùng ánh mắt như vậy nhìn ta? Một kẻ thấp hèn như ngươi, có tư cách gì nhìn vào ta?"
Nàng ta giống như đã bị mạo phạm, bỗng nhiên giơ tay về phía Bạch Trân Trân, một tia sét to bằng cánh tay từ trên trời giáng xuống, đành vào Bạch Trân Trân. Cô vô thức muốn tránh, nhưng thân thể giống như bị một luồng sức mạnh thần bí giam cầm cô lại, Bạch Trân Trân hoàn toàn vô phương tránh né.
Sắc mặt của cô hơi đổi, một giây sau, ti sét to bằng cánh tay nặng nề đánh vào người Bạch Trân Trân.
Cảm giác đau đớn không thể diễn tả bằng ngôn từ trong nháy mắt đã lan truyền khắp toàn thân, hai chân Bạch Trân Trân mềm nhũn, ngã trên mặt đất.
Cô vốn muốn la lên đau đớn, thế nhưng trong khoảnh khắc đó, Bạch Trân Trân đã cướp ép nhịn xuống.
Thua người không thua trận, la là nhất định sẽ không la, cô trái lại muốn nhìn, tên này còn có bao nhiêu tia sét bổ vào cô.
Nhìn thấy toàn thân Bạch Trân Trân bốc khói nằm trên mặt đất, không có ý định bò dậy, nữ nhân bạch y đắc ý không bao lâu, sau đó lông mày đã nhíu chặt lại.
"Ngươi, chí khí của ngươi đâu? Dũng khí lúc ngươi chửi ta ở đâu? Ngươi cứ nằm mãi thế này à?"
Đừng tưởng rằng nàng ta không biết, tia sét nhỏ vừa rồi không được xem là cái gì với Bạch Trân Trân, sao cô cứ nằm trên mặt đất không động đậy thế?
Nhưng mà Bạch Trân Trân vẫn nhắm mắt lại nằm, giống như thi thể bị sét đánh chết.
Nữ nhân bạch y: "Ngươi!"
Bạch Trân Trân: "..."
Nữ nhân bạch y bắt đầu nghiến răng, nói: "Ngươi cẩn thận ta lại đánh sét ngươi!"
Bạch Trân Trân: "..."
Trước lạ sau quen, dù sao chạy cũng chạy không thoát, đánh thì cứ đánh thôi.
Tia sét thứ hai rơi xuống, nặng nề đánh vào người Bạch Trân Trân, có điều không biết có phải là ảo giác của cô hay không, rõ ràng tia chớp này lớn hơn nhiều năng lượng hơn, thế nhưng đối với Bạch Trân Trân, cảm giác đau đớn từ tia sét này hình như không bằng một phần mười tia trước. Đương nhiên, vẫn rất đau.
Cô tiếp tục nhắm mắt lại nằm ngay đơ, sau đó thầm niệm thanh tâm chú trong lòng.
Cô cũng không biết có tác dụng hay không, dù sao cứ niệm là được rồi.
Bạch Trân Trân nhắm mắt lại nên không có phát hiện, theo thanh tâm chú cô mặc niệm trong lòng, một gợn sóng vô hình đang khuếch tán ra bốn phương tám hướng, sau một lát, gợn sóng vô hình lại tập hợp bay về phía cô, mang theo một vài ký ức, tràn vào trong đầu của cô.
Bạch Trân Trân "nhìn thấy" những chuyện đã xảy ra trong thị trấn nhỏ này vào 1200 năm trước.
Trong thị trấn nhỏ bỗng xuất hiện ôn dịch, quan viên hạ lệnh phong thành, người trong thị trấn không nơi để trốn, chỉ có thể tuyệt vọng chờ chết.
Dân chúng bị phong tỏa trong trấn biết, chờ đến khi người trong thị trấn đã chết đi hơn phân nửa, quan binh vây quanh bên ngoài sẽ phóng hỏa đốt trấn, dù là người còn sống, cũng không thể chạy đi.
Bóng tối chết chóc bao phủ toàn bộ thị trấn nhỏ, lúc bọn họ chìm vào tuyệt vọng, một tiên nữ mặc áo trắng từ trên trời giáng xuống, cứu vớt bọn họ đang trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Tiên nữ bố thí thuốc vô điều kiện, chỉ cần còn một hơi thở là có thể cứu về được, ngoại trừ hai trăm người đã chết trước đó ra, không cần biết bệnh nặng cỡ nào cũng sẽ được thuốc của tiên nữ cứu về.