Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 304 - Chương 304:

 Chương 304: Chương 304: Chương 304:

Triều đình biết là vị tiên nữ đó cứu được dân trong thị trấn, cảm động và nhớ nhung ân đức của nàng ta, đã cho nàng ta ban thưởng rất hậu hĩnh. Thế nhưng nàng ta không lấy những ban thưởng đó, mà là quyên nó cho người trong thị trấn vô điều kiện. Nàng ta nói, nàng ta và bọn họ hữu duyên, những vàng bạc châu báu này cũng chỉ là vật ngoài thân, nàng ta không cần, cho nên đã chia cho dân chúng trong thị trấn. Về sau, thậm chí nàng ta không để lại tên của mình đã phiêu diêu đi xa.

Trong trấn dân chúng cảm ơn và nhớ nhung ân đức của nàng ta, đã xây dựng cho cô, ngày ngày cầu nguyện, hi vọng nàng ta có thể cả đời thuận lợi, sớm ngày được thành đại đạo. Ba năm sau, tiên nữ từ đó đến nay chưa từng xuất hiện, mãi đến ba năm sau, tiên nữ trọng thương ngã xuống đầu trấn, dân chúng trong trấn nhận ra thân phận của nàng ta, cứu sống nàng ta.

Vết thương của tiên nữ rất nặng, hơi thở mong manh, thoi thóp, trông đã sắp không qua khỏi.

Ngay lúc mọi người thúc thủ vô sách, một đạo sĩ vân du đi ngang qua nói, tiên nữ đã vào con đường nghịch thiên, cứu được dân chúng trong trấn, cho nên mới bị cắn trả ra nông nỗi này, vốn dĩ nàng ta nên có một tương lai sáng lạn, nhưng vì dân chúng của thị trấn này nên nàng ta mới rơi xuống tình cảnh thế này. Dân chúng trong trấn không đành lòng để tiên nữ cứu mình rơi xuống như vậy, hỏi thử đạo sĩ vân du có biện pháp cứu tiên nữ hay không. Đạo sĩ vân du nói, bọn họ nhất định phải cam tâm tình nguyện trả giá cho tiên nữ thì mới có thể triệt tiêu nghiệt lực của nàng ta, giãy giụa từ con đường tử vong trở về.

Dân chúng trong trấn đồng ý.

Khi đó, tất cả dân chúng trong trấn đều đi tới vị trí của tiên nữ, bọn họ xếp thành hàng dài bên ngoài y quán, thậm chí có vài người phụ nữ bế đứa trẻ vừa ra đời, còn có người đàn ông đỡ cha mẹ già của mình đi chầm chậm đến. Không ai có lời oán giận, bọn họ cam tâm tình nguyện trả giá, nếu không có tiên nữ, bọn họ đã sớm chết vào trận ôn dịch ba năm trước, bọn họ làm thế, chỉ vì báo ân mà thôi. Cho nên, dù đạo sĩ vân du nói phải lấy máu trong tin của bọn họ, bọn họ cũng cho.

Từ đầu đến cuối bọn họ luôn nhớ kỹ ân cứu mạng của tiên nữ, lúc tất cả mọi người vứt bỏ bọn họ, chỉ có tiên nữ đến cứu vớt bọn họ, và tiên nữ bởi vì cứu vớt bọn họ mà sinh mệnh đang thập tử nhất sinh, làm sao bọn họ có thể khoanh tay đứng nhìn. Máu ở trái tim của năm ngàn người, dù một người một giọt cũng đủ đầy một bình lớn, đạo sĩ vân du luyện chế nó thành viên thuốc, đút cho tiên nữ. Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, cuối cùng tiên nữ đã sống lại.

Nếu như câu chuyện đến nơi đây, đó chính là một kết cục tất cả đều vui vẻ, đáng tiếc là, câu chuyện không kết thúc ở đây. Bọn họ cho là mình cam tâm tình nguyện trả giá là cứu sinh mạng của tiên nữ, thế nhưng thứ tiên nữ muốn lại là tính mạng của bọn họ.

"Ba năm trước ta cứu được bọn họ, tính mệnh của những người này là của ta, dù sao nếu không có ta thì bọn họ cũng sẽ chết vào ba năm trước."

"Ta để bọn họ sống thêm ba năm, sống thêm ba năm hạnh phúc, bọn họ còn có gì không vừa lòng?"

Trận pháp lẳng lặng khởi động, sau khi thỏa mãn tất cả điều kiện, trận pháp đã được kích hoạt hoàn toàn.

Vào cái đêm tiên nữ tỉnh lại, tất cả mọi người trong thị trấn đắm chìm trong niềm vui tiên nữ tỉnh lại, bọn họ ôm tâm trạng vui mừng mà chìm vào trong mộng đẹp. Sau đó, bọn họ đã không còn ngày tỉnh lại.

Bạch Trân Trân thấy một câu chuyện hoàn chỉnh, liên quan tới cứu rỗi, lừa gạt, cướp đoạt, tàn nhẫn...

Một giọt nước mắt thuận khóe mắt rơi xuống, cô chậm rãi mở mắt, chậm rãi bò dậy.

Nữ tử bạch y nhíu mày nhìn Bạch Trân Trân, trong giọng nói tràn ngập khinh thường: "Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ để ngươi bớt chịu chút khổ đau, nếu ngươi không ngoan..."

Không chờ nàng ta nói xong, Bạch Trân Trân đã chế giễu lại, nói: "Ngươi vẫn dùng tia sét đánh ta sao? Ta đây cứ muốn xem thử, ngươi còn có thể đánh ra bao nhiêu tia sét."

Ánh mắt Bạch Trân Trân đặt vào những bóng người kia, bọn họ vẫn đang giống như là khẩn cầu Bạch Trân Trân cứu bọn họ.

Có rất ít người có thể đỡ được ánh mắt như vậy, nhất là sau khi biết những sự thê thảm mà người này gặp phải, lúc phát hiện mình là một chút hi vọng sống của bọn họ, càng khó chống cự sự van cầu trong im lặng của bọn họ.

Chỉ là tất cả đã không kịp rồi.

Bạch Trân Trân nhìn về phía nữ nhân bạch y đứng bên trên pho tượng, bất chợt hỏi một câu: "Trận ôn dịch kia là ngươi tạo nên nhỉ?"

Mặc dù là một câu hỏi, nhưng Bạch Trân Trân đã dùng giọng điệu chắc chắn nói, cô đã xác nhận, đầu nguồn tất cả nạn kiếp chính là do nữ nhân bạch y này.

Bình Luận (0)
Comment