"Cút đi! Các ngươi là những thứ dơ bẩn đê tiện, đừng đụng vào ta!"
"Chết đi! Chết đi! Chết đi!"
Ngay từ đầu Đường Oánh còn chiếm thế thượng phong, tia sét nổ không ngừng, càn quét những tàn hồn đó, sau khi những tàn hồn bị đánh trúng ngay lập tức hóa thành tro bụi, biến mất không sót lại thứ gì. Nhưng dù vậy, cũng không cản được những tàn hồn như tre già măng mọc, bọn họ từ bỏ hi vọng được đầu thai, không muốn ngơ ngơ ngẩn ngẩn đợi thêm trăm năm, càng không muốn để Đường Oánh chạy thoát.
Nàng ta tưởng là tìm người để đền bù sai lầm là có thể xóa sổ toàn bộ quá khứ rồi sao?
Nàng ta là kẻ cầm đầu hại bọn họ tới nông nỗi này, dù nàng ta lại cho bọn họ hi vọng, cũng không thể che lấp sự thật nàng ta là hung thủ.
"Các ngươi điên rồi phải không? Ta đang cho các ngươi cơ hội sống lại!"
"Đây là thiện ý ít ỏi của ta, vì sao các ngươi không đón nhận?!"
"Tại sao phải bức ép ta? Các ngươi có biết ta rất không thích thế này không!?"
"Các ngươi đừng ép ta!"
Khung cảnh trước mắt như xác sống bao vây thành, thật ra những tàn hồn đó không có bao nhiêu sức mạnh, thứ bọn họ có, chỉ có sự thù hận đầy tràn, và một trái tim muốn lấy lại công đạo cho bản thân.
Hơn năm ngàn tàn hồn đều nhào tới, nhưng vẫn không phải đối thủ của Đường Oánh, bọn họ dưới tia sét của Đường Oánh đều hóa thành tro tàn.
Lúc những tàn hồn bị tiêu diệt toàn bộ, pho tượng dựng đứng xuất hiện rất nhiều vết nứt hình mạng nhện, Đường Oánh vốn dĩ giống như trích tiên bây giờ đang nửa quỳ trên bờ vai pho tượng, trên mặt của nàng ta hiển hiện sự ửng hồng khác thường, đầy mắt đều là sự âm tàn độc ác.
"Tốt, rất tốt, là các ngươi ép ta đó, đều là các ngươi ép ta!"
Đường Oánh ngẩng đầu lên đến, hét lên tiếng hét chói tai, một gợn sóng vô hình khuếch tán ra bốn phương tám hướng, muốn truy tận sát diệt những tàn hồn đang được giấu của hồn phách của hài tử.
Lúc đầu nàng ta muốn làm phật đà, thế nhưng những kẻ không biết ơn này lại buộc nàng ta làm Dạ Xoa, nàng ta cũng chỉ đành thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ.
Nhưng mà lúc những gợn sóng vô hình lan tràn dọc theo quảng trường lại đánh mạnh vào bề mặt của thứ gì đó, hào quang màu vàng nhạt đột nhiên xuất hiện, ngăn cản tất cả những gợn sóng đó lại. Pho tượng vốn còn miễn cưỡng chống đỡ được, chỉ trong nháy mắt đã chia năm xẻ bảy, Đường Oánh cũng rơi xuống từ phía trên pho tượng, nàng ta giãy giụa từ trong khối vụn đứng lên, nhìn một tầng hào quang màu vàng nhạt bao phủ toàn bộ quảng trường.
"Không thể nào, điều này không có khả năng, cái này sao có thể?"
Đường Oánh lắc đầu lia lịa, không chịu tin những gì mình đang thấy, tiêu diệt hơn năm ngàn tàn hồn, đối với một kẻ đã là nỏ mạnh hết đà như nàng ta thì vẫn quá cố hết sức, sức mạnh đang cạn kiệt không ngừng khiến hồn thể Đường Oánh gần như tan vỡ, nàng ta thở hồng hộc từng hơi từng hơi, rất nhanh đã chỉnh xong cảm xúc của mình.
Đường Oánh bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Bạch Trân Trân đang đứng một bên, lúc đang chuẩn bị há mồm nói cái gì, con ngươi của nàng ta đột nhiên co lại.
Bởi vì nàng ta nhìn thấy vách tường sau lưng Bạch Trân Trân đã biến mất, những bóng người khác xuất hiện ở phía sau lưng cô.
Những bóng người đó đều là trẻ con, lớn nhất không tới mười tuổi, nhỏ nhất còn được bế trong tã lót, bọn họ vô cảm đứng sau lưng Bạch Trân Trân, nhìn về phía Đường Oánh trong quảng trường.
Đường Oánh ban đầu còn nắm chắc thắng lợi trong tay đã hoảng hồn thật sự, nàng ta gấp giọng nói: "Bạch Trân Trân, những dân chúng trong trấn kia đã biến thành lệ quỷ, bọn họ chết không có gì đáng tiếc, nhưng ngươi nhìn thử phía sau lưng ngươi, bọn nó vẫn là trẻ em, bọn nó chưa từng nhìn thấy thế giới tốt đẹp này đã chết rồi."
"Hơn một ngàn năm rồi, tàn hồn bọn nó bị vây hãm ở trong trận pháp, ngày qua ngày, năm qua năm, tỉnh táo trôi qua mỗi một ngày..."
"Sức mạnh của ta đã cạn hết, không thể tiếp tục chống đỡ trận pháp này, tất cả chỉ có thể dựa vào ngươi rồi."
"Ngươi có thể trơ mắt nhìn những dân chúng trong trấn chết, ngươi có thể trơ mắt nhìn những đứa nhỏ này không có tương lai sao?"
Số lượng những đứa bé này cộng lại tổng cộng có hơn tám trăm, mặc dù nhìn không có sức rung động như hơn năm ngàn dân chúng, nhưng hơn tám trăm đứa trẻ cũng không ít.
Bạch Trân Trân có thể không đồng cảm với những dân chúng đó, không bằng lòng trả giá vì bọn họ, nhưng cô thật sự có thể làm ngơ với những đứa trẻ này sao?
Nàng ta không tin.
"Tương lai của bọn trẻ nằm trong tay của ngươi, chỉ có ngươi có thể cứu vớt bọn nó, ngươi bằng lòng nhìn bọn nó..."
Đối với hành vi đến bây giờ mà Đường Oánh còn muốn áp đặt đạo đức cho cô, Bạch Trân Trân không hề cảm thấy bất ngờ, khóe miệng cô cong lên nhẹ cười, lạnh nhạt mở miệng nói: "Thế nhưng, bọn họ không muốn để ngươi hỗ trợ."