Đường Oánh ngây ngẩn cả người, nàng ta chợt mở to hai mắt: "Ngươi nói cái gì?!"
Bạch Trân Trân thõng tay, vẻ mặt vô tội nói: "Không phải ngươi nhìn không thấy chứ?"
"Bọn họ không muốn sự trợ giúp của ngươi, cũng không muốn nhận ân tình ngươi bố thí cho bọn họ."
Trong đầu Bạch Trân Trân có thể nghe được tiếng nói của những dân chúng trong trấn, sau khi bọn họ biết ôn dịch là do Đường Oánh gây ra, một chút xíu tình nghĩa cuối cùng dành cho nàng ta cũng biến mất sạch sẽ. Cho nên bọn họ lựa chọn dùng mạng của mình đổi cơ hội sống sót cho tàn hồn của những hài tử này.
"Bọn ta muốn cắt đứt triệt để với nàng ta, bọn ta không muốn nhận lợi ích nàng ta cho, bọn ta không trốn thoát được rồi, bọn ta không muốn thiếu nợ nàng ta, con của bọn ta cũng không cần thiếu nợ nàng ta."
Bọn họ biết Đường Oánh đã xin Bạch Trân Trân, thế khẳng định là cô có thể bảo vệ những đứa trẻ này, bọn họ và Bạch Trân Trân đã làm một cuộc giao dịch, bọn họ dùng mạng đổi Đường Oánh bị trọng thương, chỉ hi vọng Bạch Trân Trân có thể cứu những đứa bé này ra ngoài.
"Bọn ta sẽ dùng tàn hồn của mình bù đắp cho hồn phách của bọn họ, nếu ngươi có thể ra ngoài thành công xin ngươi cho bọn trẻ một con đường sống."
"Bọn nhỏ đều là trẻ em, bọn nhỏ không nên gặp phải những chuyện này, van xin ngươi giúp bọn nó..."
Bạch Trân Trân đáp ứng.
Những tàn hồn đó đổi liễu Đường Oánh bị trọng thương, cũng làm cho Bạch Trân Trân thấy nhược điểm của Đường Oánh ở nơi nào.
Cho dù chật vật như thế, Đường Oánh vẫn không di chuyển chỗ khác, cứ trông coi những tảng đá vụn rơi đầy đắt.
Đôi mắt Bạch Trân Trân híp lại, chậm rãi giơ tay lên, sau đó dần dần cuộn bàn tay đang xòe ra.
Ánh hào quang màu vang vốn đang bao phủ toàn bộ quảng trường bắt đầu thu nhỏ liên tục, Bạch Trân Trân bình tĩnh nhìn Đường Oánh đang giãy chết.
"Đừng! Ngươi không thể làm như vậy!"
"Ta bằng lòng giao sức mạnh của mình cho ngươi, ngươi đừng giết ta!"
"Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân!"
Mặc kệ nàng ta có nói cái gì làm cái gì, từ đầu đến cuối Bạch Trân Trân chưa từng mềm lòng, chùm sáng màu vàng thu nhỏ liên tục, Đường Oánh đã nhận ra bóng ma tử vong bấn loạn, rốt cuộc đã không duy trì được điệu bộ cao ngạo của nàng ta nữa. Từ mới đầu là khẩn cầu, càng về sau là bi ai xin khoan dung, đến sau cùng là chửi ầm lên, lúc này nhìn Đường Oánh đã không còn nhìn thấy khí chất trích tiên lúc vừa mới xuất hiện.
Xem ra, bất kể là nhân vật kinh tài tuyệt diễm cỡ nào thì khi đối mặt với cái chết đều giống nhau.
Bạch Trân Trân hiểu đạo lý nhân vật phản diện chết bởi nói nhiều, mặc dù cô không phải nhân vật phản diện, nhưng cô cũng lười đấu khẩu với Đường Oánh, cô bỗng nhiên cuộn chặt nắm đấm, hào quang màu vàng lập tức gom lại, Đường Oánh kêu lên tiếng kêu thảm thiết khàn cả giọng, sau đó hoàn toàn bị chôn vùi trong ánh sáng màu vàng.
Cùng thời khắc Đường Oánh biến mất đó, toàn bộ không gian cũng bắt đầu sụp đổ.
Bạch Trân Trân quay người nhìn về phía tàn hồn của những đứa bé sau lưng, sau đó vươn tay về phía bọn họ. Tàn hồn của những đứa bé hóa thành ngôi sao, chui vào trong lòng bàn tay của Bạch Trân Trân. Một giây sau, Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân đang đứng ngay tức khắc biến mất, và bản thân cô đang rơi xuống không ngừng.
***
Bên kia đánh nhau đã tiến vào giai đoạn gay cấn, không ai ngờ rằng Cổ Anh Hùng vậy mà mạnh tới vậy, cậu ta càng đánh càng mạnh, ngay từ đầu vẫn là bốn người Kỳ Lỗi đè ép Cổ Anh Hùng đánh, nhưng theo thời gian dần qua, dường như Cổ Anh Hùng đã dần dần chiếm thế thượng phong.
Cầu Quốc Hoa cuống cuồng chú ý chiến trường từ đầu tới cuối cũng không nhịn được nữa, ông lặng lẽ tiến tới trước mặt Trần Tiểu Sinh, lại khuyên Trần Tiểu Sinh chạy với mình.
"Tiểu Sinh, cậu nghe tôi, bọn họ sắp gánh hết nổi rồi, chúng ta dẫn theo Trân Trân đi thôi, mục tiêu của Anh Hùng hình như là Trân Trân, chúng ta mang theo Trân Trân rời khỏi nơi này, cô ấy mới an toàn được."
Trần Tiểu Sinh ôm sít sao Bạch Trân Trân, đôi môi mím chặt, cũng bắt đầu nảy sinh dao động.
Lúc Cầu Quốc Hoa đang nói, mục tiêu của bàn tay ma quái phía sau màn là Bạch Trân Trân, Cổ Anh Hùng bị điều khiển nhất định sẽ dẫn theo Bạch Trân Trân giao cho bàn tay ma quái phía sau màn.
Nán lại nơi này, vô cùng có khả năng bị Cổ Anh Hùng bắt được.
Thấy Trần Tiểu Sinh bị thuyết phục, lúc Cầu Quốc Hoa còn muốn nỗ lực hơn nữa, Trần Tiểu Sinh lại lắc đầu, từ chối đề nghị của ông.
"Chúng ta là hai người bình thường, nếu như bọn họ không ngăn được Cổ Anh Hùng, chú cảm thấy chúng ta dẫn theo sư phụ có thể chạy bao xa?"
Nghĩ như vậy, Trần Tiểu Sinh đột nhiên thả Bạch Trân Trân xuống.
Nhìn thấy Trần Tiểu Sinh thế này, Cầu Quốc Hoa bị dọa cho sững người, hỏi: "Cậu làm gì đó?"
Trần Tiểu Sinh nhìn chiến trường, nhìn thấy Kỳ Lỗi bị một bàn tay của Cổ Anh Hùng đánh bay ra ngoài, nằm trên mặt đất một hồi lâu vẫn đứng lên, anh ta càng thêm kiên định quyết tâm của mình.
"Tôi muốn đi hỗ trợ, dùng tận chút sức mọn của bản thân."
Nói xong, Trần Tiểu Sinh đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cầu Quốc Hoa: "Chú Cầu, nếu như chúng tôi thật sự không ngăn được Cổ Anh Hùng, chú cứ chạy đi, về phần sư phụ tôi, chú không cần phải để ý đến cô ấy, một mình chú chạy là được."