Cầu Quốc Hoa không ngờ Trần Tiểu Sinh sẽ nói như vậy, ông giận đỏ mặt, tức giận hổn hển nói: "Cậu coi tôi là ai? Tôi..."
Không đợi Cầu Quốc Hoa nói xong, Trần Tiểu Sinh đã cười với ông, quay người chạy về phía chiến trường đang đánh nhau.
"Chú Cầu, chú chạy đi, Cổ Anh Hùng không bắt chú."
Cầu Quốc Hoa: "..."
Ông quả thật là sắp bị Trần Tiểu Sinh chọc tức bể phổi, tên này cho là ông là ai? Thật sự cho rằng ông là hạng người ham sống sợ chết hay sao?
"Ranh con, xem thường lão già họm hẹm là tôi đúng hay không? Tôi sống già tới mức này rồi, tôi còn sợ chết hay sao?"
Cầu Quốc Hoa cắn răng, tức giận bất bình mắng vài câu, sau đó xoay người bế Bạch Trân Trân hôn mê bất tỉnh lên, đi từng bước một về phía rừng cây cách đó không xa.
Ông sẽ không chạy đâu, Trần Tiểu Sinh vứt bỏ Bạch Trân Trân đi tham chiến, hiện tại bên người Bạch Trân Trân ngay cả người bảo vệ cũng không có, còn nói mình quan tâm sư phụ tới mức nào nữa đấy, kết quả thì sao?
"Nếu không phải tôi ở chỗ này, ai tới cũng có thể trộm Trân Trân đi, đến lúc đó nhà đã bị trộm đột nhập mà anh ta còn đang xông pha ở đó cơ đấy..."
Sau khi giấu Bạch Trân Trân đi, Cầu Quốc Hoa nhìn Bạch Trân Trân hôn mê bất tỉnh, không nhịn được nói một câu.
"Thật sự là thiếu nợ hai sư đồ mấy người mà..."
Cầu Quốc Hoa nhỏ giọng thầm thì vài câu, vẫn bảo vệ cẩn thận thân thể Bạch Trân Trân.
Chết thì chết đi, nghe bọn họ nói Bạch Trân Trân mới là quan trọng nhất, những người kia cũng là vì bảo vệ cô, có thêm một người là mình cũng không lỗ.
Có điều kể cả vậy thì hình như cũng hơi thua thiệt, ông mời người, kết quả cuối cùng là không phải để bảo vệ ông, ngẫm lại chỉ thấy không thoải mái.
Cầu Quốc Hoa nhỏ giọng thầm thì vài câu, không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt của ông càng thêm đen.
Sau khi hít sâu một hơi, Cầu Quốc Hoa đè ép những ý nghĩ linh tinh ngổn ngang đó xuống, sau đó nhìn về phía chiến trường.
Bên kia đánh nhau đã tới hồi gay cấn, mặc dù có Trần Tiểu Sinh gia nhập, nhưng gia nhập hay không gia nhập, hiệu quả vẫn chẳng mạnh hơn bao nhiêu, cũng chỉ là miễn cưỡng tạo được hiệu quả kiềm chế Cổ Anh Hùng ít ỏi thế thôi.
Cuối cùng Kỳ Lỗi đã bò dậy từ trên mặt đất, lại lần nữa tham gia chiến đấu, lúc nhìn Cổ Anh Hùng đánh tới đỏ mắt, Kỳ Lỗi la lớn: "Mọi người có cảm thấy tình trạng của cậu ta là lạ hay không?"
Xem như ăn phải sâu đục ruột, có lẽ sức chiến đấu cũng sẽ không đột nhiên tăng cao như vậy. Nếu tên này tiếp tục đánh nữa, sợ là sẽ đốt cháy sức mạnh tiềm ẩn của mình, kể cả trở lại bình thường thì cũng có ảnh hưởng với tuổi thọ của cậu ta.
"Trần Tiểu Sinh, tấm bùa của Trân Trân đâu? Cậu có cầm theo không?"
Trần Tiểu Sinh lập tức lấy một tấm bùa màu vàng nhạt lên: "Là cái này sao?"
Hách Cầm Vận nhẹ gật đầu, dưới sự yểm hộ của Kỳ Lỗi và Vương Chiêu áp sát đến bên người Trần Tiểu Sinh, quơ tay bắt ngay lá bùa trừ tà trong tay anh ta.
"Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn, quảng tu ức kiếp, tam giới nội ngoại, ngũ đế ti nghênh, vạn thần triêu lễ!"
Cô ta dùng tốc độ nhanh nhất niệm chú ngữ, sau đó quăng bùa trừ tà trong tay ra ngoài.
Cổ Anh Hùng vô thức muốn cản, nhưng tấm bùa trừ tà kia lợi dụng một góc độ xảo trá từ chui qua khe hở ngón tay của cậu ta, dán lên trán Cổ Anh Hùng.
Hào quang màu vàng nhạt hiện lên, Cổ Anh Hùng đứng tại chỗ không động đậy nữa, Hách Cầm Vận bấm tay niệm pháp quyết, niệm chú, mồ hôi trên trán to như hạt đậu rơi hết hạt này đến hạt khác.
Vừa rồi bốn người đối chiến một người, hiện tại tất cả áp lực đều dồn hết lên đầu Hách Cầm Vận, cũng may mà bùa tuyệt phẩm Bạch Trân Trân vẽ ra có trợ lực, nếu không cô ta tuyệt đối không khống chế được Cổ Anh Hùng.
"Cướp dao găm của cậu ta đi!"
Kỳ Lỗi hô một tiếng, tiến lên với Vương Chiêu, cùng nhau cướp dao găm trong tay của Cổ Anh Hùng đi.
Mặc dù Cổ Anh Hùng bị dán bùa rồi, nhưng cậu ta vẫn đang giãy giụa, bên trong miệng rống lên những tiếng rống phẫn nộ của dã thú.
Quần áo phía sau lưng Hách Cầm Vận đã ướt đẫm, thế nhưng giờ này phút này, cô ta không lo cái khác, vẫn đang cắn răng kiên trì.
Chỉ khi nào Cổ Anh Hùng bị khống chế rồi, bọn họ còn có phương pháp loại trừ sâu đục ruột, cho nên rất nhiều chiêu thức đều không thể dùng trên người cậu ta.
Kỳ Lỗi dùng dây đỏ trói Cổ Anh Hùng lại, dường như hành động này đã chọc giận Cổ Anh Hùng, cậu ta giãy giụa càng lúc càng dữ dội.
Vương Chiêu trở tay rút ra một cây kiếm gỗ đào, khẽ quát một tiếng, đâm về phía người Cổ Anh Hùng.
Giống như da thịt bị đốt cháy khét, sau tiếng đâm xuyên này, Cổ Anh Hùng kêu lên tiếng kêu thảm thiết đinh tai nhức óc.
"A!!!"
Bùa trừ tà trên đầu cậu ta ngay lập tức biến thành màu xám trắng, Cổ Anh Hùng bỗng nhiên dùng sức, vùng vẫy khỏi dây đỏ trên người, Kỳ Lỗi bị đánh bay ra ngoài, Cổ Anh Hùng chợt vung tay lên, Vương Chiêu cũng bị cậu ta đánh bay đi. Còn Hách Cầm Vận phun ra một ngụm máu tươi, người mềm nhũn ngã dưới đất. Đỗ Văn Khiết vừa xông lên phía trước, đã bị Cổ Anh Hùng bóp cổ, nhấc lên.