Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 310 - Chương 310:

 Chương 310: Chương 310: Chương 310:

Đỗ Văn Khiết hoàn toàn không có sơ hở để phản kháng, thân thể của cô ta co quắp, có vẻ sắp bị Cổ Anh Hùng bóp chết. Nhưng vào lúc này, Trần Tiểu Sinh như là trâu điên vọt tới, thân thể mập mạp đụng mạnh vào người Cổ Anh Hùng. Nhưng mà thân thể Cổ Anh Hùng chỉ lung lay, thân thể Trần Tiểu Sinh thì bị bắn ngược ra ngoài, nặng nề rơi xuống trên mặt đất. Anh ta bất chợt đau sốc hông, chờ qua chốc lát đã ho khan bể gan bẻ phổi.

Tên Cổ Anh Hùng này quả là nghịch thiên, sức chiến đấu kinh khủng nhường này.

Cũng may đòn trâu điên húc mạnh của Trần Tiểu Sinh không phải không có hiệu quả, chí ít anh ta đã cứu Đỗ Văn Khiết.

Có điều mức độ thù hằn của Cổ Anh Hùng trong nháy mắt đã anh ta làm tăng vọt, cậu ta nhanh chân đi về phía Trần Tiểu Sinh, sau đó khom lưng xuống, bóp cổ Trần Tiểu Sinh nhấc anh ta lên. Trần Tiểu Sinh bất lực giãy giụa, tay dùng sức cào cấu tay Cổ Anh Hùng, nhưng mà ngón tay Cổ Anh Hùng chặt như kìm sắt, bóp cổ của anh ta sít sao, bất kể Trần Tiểu Sinh giãy giụa như thế nào, cũng không thể trốn thoát. Trần Tiểu Sinh bị siết tới mức mắt trợn lên, anh ta cảm thấy xương cổ của mình hình như đã muốn bị Cổ Anh Hùng bóp nát.

Lúc ý thức sắp mơ hồ, trong cơn ngơ ngẩn Trần Tiểu Sinh nhớ tới những lời trước đó Bạch Trân Trân nói với anh ta. Bạch Trân Trân nói cô có cảm giác không lành, bảo Trần Tiểu Sinh đừng tới thôn Trần Gia, kết quả anh ta trời xui đất khiến thế nào vẫn là tới. Anh ta còn tưởng rằng những điều đã gặp phải trước đó chính là tử kiếp của anh ta, nào ngờ kiếp nạn lại ứng kiếp ở đây.

Anh ta sợ phải chết...

Đôi mắt Trần Tiểu Sinh tan rã, điểm cuối của sinh mệnh đang trước mắt, anh ta nghĩ là, anh ta không còn cách nào bảo vệ sư phụ của mình rồi.

Đều là anh ta vô dụng...

"Xin lỗi, sư phụ..."

Ngay lúc Trần Tiểu Sinh đang sống sờ sờ sắp bị bóp chết, giếng bát giác sau lưng Cổ Anh Hùng bất chợt nổ tung, tường đá vách giếng văng tung tóe bốn phía, một hòn đá to như quả bóng rổ bay tới, đập mạnh vào đầu Cổ Anh Hùng. Đầu vốn là đao thương bất nhập của Cổ Anh Hùng trong nháy mắt đã bị đập bể, máu tươi văng khắp nơi, Cổ Anh Hùng kêu lên một tiếng đau đớn, buông lỏng tay đang bóp cổ của Trần Tiểu Sinh. Một giây sau, thân thể Cổ Anh Hùng nặng nề ngã xuống đất, đôi mắt cậu ta khép lại, hôn mê bất tỉnh.

Trần Tiểu Sinh rơi xuống đất, trở về từ cõi chết, anh ta bụm yết hầu, ho như sắp bay phổi ra ngoài.

Vừa rồi anh ta quả thực là mạng sống như treo trên sợi tóc, nếu như không phải cái giếng đó đột ngột nổ tung thì sợ là cái mạng này của anh ta phải viết di chúc ở đây rồi.

Thế nhưng, giếng bát giác đang êm đẹp làm sao lại nổ?

Bốn người Kỳ Lỗi cũng đều đứng lên, có điều những gì bọn họ biết cũng không thể nhiều hơn Trần Tiểu Sinh, mấy người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không biết sao miệng giếng này đột nhiên nổ tung.

"Có phải là Trân Trân làm không?"

Hách Cầm Vận đột nhiên nhớ tới gợn sóng trong suốt trước đó nhìn thấy, Bạch Trân Trân là từ sau lúc đó mới hôn mê bất tỉnh, có lẽ cái này có gì đó liên quan đến Bạch Trân Trân?

Lời vừa nói ra, bọn họ cùng nhau quay đầu nhìn sang, kết quả lại thấy một mảnh đất trống, người vốn dĩ ở đó đã không thấy tung tích.

Trần Tiểu Sinh bụm cổ bò dậy, giọng nói khàn khàn mở miệng nói: "Mọi người đừng trách chú Cầu, là tôi kêu ông ấy chạy..."

Có điều Trần Tiểu Sinh không ngờ là Cầu Quốc Hoa là người tham sống sợ chết thế, thế mà lại ẫm theo Bạch Trân Trân chạy, anh ta đã xem nhẹ ông rồi. Coi như ông còn có chút lương tâm.

Có điều bây giờ Cổ Anh Hùng đã bị giải quyết, bọn họ vẫn phải tìm Bạch Trân Trân trở về, giếng bát giác này có thể là trận nhãn, hiện tại trận nhãn bị hủy, trận pháp vẫn là chưa phá.

Bạch Trân Trân mới là người được ông trời thiên vị, khi đang kẹt trong tuyệt cảnh, chỉ có cô mới có con đường sống đó.

Bọn họ chỉ có thể trông cậy vào Bạch Trân Trân.

Vương Chiêu vừa mới bị Cổ Anh Hùng chưởng vào ngực, lúc này ngực còn đau kịch liệt, anh ta ho khan vài tiếng, lấy ra một con hạc giấy nhỏ.

Hạc giấy vẫy vẫy đôi cánh, bay về phía rừng cây cách đó không xa.

Trần Tiểu Sinh: "..."

Xem ra là anh ta đã đánh giá cao Cầu Quốc Hoa rồi.

Ông có lương tâm, nhưng không nhiều, hóa ra chỉ là dời Bạch Trân Trân từ nơi dễ bị người ta phát hiện hơn đến trong bụi cây mà thôi...

Hạc giấy nho nhỏ bay vào trong bụi cây, bọn họ kéo nhau qua bụi cây đó, còn chưa tới trước bụi cây, Bạch Trân Trân đã nắm hạc giấy từ trong bụi cây đi ra. Cầu Quốc Hoa cũng theo đó đi ra từ trong bụi cây.

Trần Tiểu Sinh thấy Bạch Trân Trân tỉnh lại, đôi mắt của anh ta sáng lên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía cô.

"Sư phụ, sư phụ, cuối cùng sư phụ đã tỉnh, tôi suýt nữa đã không còn gặp lại sư phụ rồi..."

Bạch Trân Trân vừa tỉnh lại còn hơi mông lung, nhưng mà cô rất nhanh đã từ trong lời nói của Trần Tiểu Sinh biết đã xảy ra chuyện gì.

Đồ đệ này của mình kề cận ranh giới cái chết, hiện tại vẫn đang là lúc yếu ớt nữa đây, một người làm sư phụ như cô hiển nhiên phải trấn an anh ta một phen.

Bình Luận (0)
Comment