Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 311 - Chương 311:

 Chương 311: Chương 311: Chương 311:

Nghĩ như vậy, Bạch Trân Trân vươn tay ra, vỗ nhè nhẹ vào bả vai, cười nói: "Tiểu Sinh, anh rất dũng cảm, tôi tự hào vì anh!"

Nói xong, Bạch Trân Trân giơ ngón tay cái lên với Trần Tiểu Sinh, chân tâm thật ý tán dương anh ta.

Được Bạch Trân Trân tán dương, Trần Tiểu Sinh đã quên những đau khổ trước đó, mỉm cười ngây ngô.

Sư phụ anh ta khen anh ta rồi đó, tất cả những gì anh ta vừa gặp phải đều xứng đáng.

Sau khi dỗ dành xong Trần Tiểu Sinh, Bạch Trân Trân đi tới trước mặt bốn người Kỳ Lỗi.

"Trong Thiên Cương Thất Sát Trận này đó một trận nhãn là Đường Oánh."

Sau khi Bạch Trân Trân nói xong, nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của mấy người Kỳ Lỗi, bèn giải thích nói: "Đường Oánh chính là vị thiên tài phát minh Thiên Cương Thất Sát Trận vào hơn một ngàn năm trước."

Cô vừa nói vậy, mấy người Kỳ Lỗi mới phản ứng kịp.

Có điều rất hiển nhiên, bọn họ cũng không ngờ là đã qua hơn một ngàn năm rồi nhưng Đường Oánh thế mà còn sống.

"Có lẽ là có người trao đổi với Đường Oánh rồi, cô ta muốn lừa gạt tôi làm trận nhãn."

Bạch Trân Trân kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra, cũng không có ý giấu diếm.

Sau khi nghe xong câu chuyện Bạch Trân Trân kể, mấy người Kỳ Lỗi cảm giác thế giới quan của bản thân lại chịu chấn động.

Không phải chứ, Đường Oánh lại là trận nhãn của Thiên Cương Thất Sát Trận? Thế thì bảo sao những người bày trận trước đó không thành công.

Điều kiện thành công của Thiên Cương Thất Sát Trận chủ yếu là những người kia phải cam tâm tình nguyện kính dâng, bấy giờ mới có thể đạt được hiệu quả nghịch thiên cải mệnh.

Trận nhãn là Đường Oánh, việc này đã được giải thích sáng tỏ.

Người yêu của Đường Oánh là người đàn ông thuộc hơn một ngàn năm trước, cô vì người đàn ông đó mới sáng tạo ra Thiên Cương Thất Sát Trận, chỉ là không ai ngờ rằng cô ta yêu người đàn ông đó sâu đậm tới mức này, vì anh ta thế mà cam tâm tình nguyện trở thành trận nhãn. Chỉ là không ngờ cô ta vẫn cứ tồn tại theo cách này, có điều nghĩ lại, nếu như sớm biết, nói không chừng Thiên Cương Thất Sát Trận sẽ lại hại chết mấy ngàn người.

Đỗ Văn Khiết truy hỏi: "Cho nên, vì sao cô nói Đường Oánh có liên lạc với người bên ngoài."

Bạch Trân Trân chỉ chỉ mình, nói: "Thứ nhất, cô ta biết tôi, biết tên của tôi, còn rất hiểu rõ về tôi, biết tôi làm người rất hiền lành."

Nói xong, Bạch Trân Trân lại vươn ngón tay thứ hai, nói tiếp: "Người Hương Giang đều nói tiếng Quảng Đông, Đường Oánh là dùng tiếng Quảng Đông để giao lưu với tôi."

Đỗ Văn Khiết còn chưa kịp phản ứng: "Cái này có vấn đề gì không?"

Kỳ Lỗi nhíu mày, không quá chắc chắn nói: "Bởi vì tiếng địa phương của cô ta?"

Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, rất khẳng định nói: "Đường Oánh là người thuộc hơn một ngàn năm trước, triều đại lúc kia là Tống triều, tiếng phổ thông vào thời điểm Tống triều là dùng tiếng phổ thông ở Lạc Dương làm chủ, tôi nhìn lối kiến trúc của thị trấn nhỏ kia có lẽ là trấn nhỏ tại Giang Nam, đáng nhẽ Đường Oánh sẽ không biết tiếng Quảng Đông."

Nếu như lịch sử của Bạch Trân Trân không học sai, mãi cho đến những năm cuối của Tống triều, những năm đầu Nguyên triều mới có vô số người đất liền tiến đến Hương Giang. Cho nên căn cứ thời gian suy tính, thời kỳ đó cho dù Đường Oánh biết tiếng Quảng Đông, có lẽ cũng sẽ không thuần thục như thế.

Đỗ Văn Khiết: "Cô chỉ dựa vào cái này đã xác định từ trước đến nay Đường Oánh có liên hệ với bên ngoài?"

Bạch Trân Trân gật đầu: "Đó không phải đã rất rõ ràng rồi sao?"

Đường Oánh đã thỏa thuận hiệp nghị thành công với người bên ngoài, muốn để Bạch Trân Trân trở thành trận nhãn, và cô ta vì để cho Bạch Trân Trân cam tâm tình nguyện làm trận nhãn mà đã mang bị tàn hồn trận pháp vây hãm làm điều kiện trao đổi. Chỉ có vì những tàn hồn này, cô mới cam tâm tình nguyện trở thành trận nhãn.

Đường Oánh tuyệt đối không phải thứ gì tốt, điểm này không cần nghi ngờ, thông qua mọi hành vi cử chỉ của Đường Oánh là có thể nhìn ra, cô ta là người có tâm tư ác độc tàn nhẫn. Thông qua góc độ của cô ta suy nghĩ nếu như không phải thứ gì hữu dụng, cô ta chắc chắn sẽ không giữ lại những tàn hồn này. Sự thật chứng minh, suy đoán của Bạch Trân Trân cũng không sai, mục đích cô ta giữ lại những tàn hồn này chính là vì bức ép trận nhãn đời tiếp theo, để cho đối phương cam tâm tình nguyện trả giá. Đáng tiếc là, Bạch Trân Trân không phải người làm theo sắp xếp thông thường, và những tàn hồn kia sau khi biết sự việc, chân tướng cũng không cam nguyện nhận trợ giúp của Đường Oánh. Cho nên bọn họ cam tâm tình nguyện chém giết với Đường Oánh, chỉ vì cho đứa bé của mình vùng vẫy có được một hi vọng sống. Đường Oánh đã chết không thể chết nữa, chỉ cần lại hủy đi một trận nhãn khác, Thiên Cương Thất Sát Trận sẽ bị phá hủy.

"Chỉ cần hủy một trận nhãn khác thì trên thế giới này sẽ không còn Thiên Cương Thất Sát Trận tồn tại."

Không phải ai ai cũng đều sẽ cam tâm tình nguyện biến thành trận nhãn, và mặc dù Đường Oánh nói láo rất nhiều, nhưng vẫn có một số lời nói là thật.

Chẳng hạn như có lẽ Bạch Trân Trân phải có một loại tính chất riêng biệt nào đó giống với Đường Oánh. Cũng chỉ có tính chất riêng biệt này mới là mấu chốt để thành công của Thiên Cương Thất Sát Trận.

Có điều điểm này Bạch Trân Trân không định nói cho mấy người Kỳ Lỗi.

Biết người biết mặt không biết lòng, cô luôn luôn phải đề phòng một bước.

Bình Luận (0)
Comment