Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 312 - Chương 312:

 Chương 312: Chương 312: Chương 312:

Thiên Cương Thất Sát Trận tổng cộng có hai cái tâm trận, một là Đường Oánh, còn một cái khác chính là thứ bọn họ cần tìm.

Trần Tiểu Sinh gãi đầu một cái, có chút nghi ngờ dò hỏi: "Nhưng mà sư phụ, không phải cô đã nói Thiên Cương Thất Sát Trận xuất hiện sớm nhất tại một trấn nhỏ Giang Nam trong đại lục hay sao, cái giếng bát giác này là như thế nào vậy?"

Cái hỏi đúng là một vấn đề hay, Bạch Trân Trân lại nhớ lúc trước khi ánh sáng trong suốt kia nhào về phía cô, sau khi hơi suy nghĩ một chút, cô đi tới trước miệng giếng bát giác đã nổ tung.

Giếng bát giác vỡ tung thành từng mảnh vụn, Bạch Trân Trân cẩn thận tìm trong đống đổ nát một phen, rất nhanh đã tìm được một viên châu máu trắng đầy vết nứt.

Bạch Trân Trân như có linh cảm, cô cầm viên châu màu trắng kia lên.

Hạt châu rơi vào trong lòng bàn tay thì hơi ấm lên, xúc cảm có chút giống như ngọc thạch, Bạch Trân Trân suy nghĩ một lát, đưa cho Vương Chiêu và Đỗ Văn Khiết xem.

"Tôi cảm thấy khả năng đây chính là hóa thân của tâm trận, lúc trước Đường Oánh và những thứ tàn hồn kia nương thân ở trong tâm trận này."

Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa đưa hạt châu cho Vương Chiêu xem, anh ta cúi đầu, cẩn thận quan sát hạt châu đầy vết nứt một phen rồi nói bằng giọng chắc chắn: "Hạt châu này chính là một tâm trận trong số đó, Thiên Cương Thất Sát Trận này hẳn là căn cứ vào âm dương bát quái trận để biến hóa thành..."

Trận pháp như vậy thường chỉ có một tâm trận nhưng âm dương bát quái trận có hai cái tâm trận, một âm một dương hỗ trợ lẫn nhau, uy lực của trận pháp cũng sẽ nhờ sự tồn tại của hai tâm trận này mà tăng lên gấp bội.

Thiên Cương Thất Sát Trận hẳn là căn cứ vào trận pháp này rồi biến hóa mà thành, đây là tâm trận âm, chỉ cần tìm ra được tâm trận dương thì trận pháp này sẽ bị phá.

Nếu không phải Bạch Trân Trân có cơ duyên vừa khéo để có thể phá trận thì bọn họ sợ là còn chẳng nghĩ tới có người thế tâm trận ở tận trong giếng.

"Nhưng mà chuyện này có liên quan như thế nào với vấn đề tôi vừa mới hỏi chứ?"

Nhìn dáng vẻ mơ hồ luống cuống của Trần Tiểu Sinh, Vương Chiêu giải thích qua: "Cũng không phải tâm trận của tất cả các trận pháp đều là cố định, có một vài tâm trận của các trận pháp là có thể mang theo được..."

Cái này liên quan đến luyện chế sơ đồ trận, nếu trước thời gian tới hạn thiết lập sơ đồ trận tốt thì đến lúc đó chạy sơ đồ là có thể sử dụng trận pháp.

Có điều loại thủ đoạn huyền thuật cao cấp như sơ đồ trận cũng đã thất truyền hơn một trăm năm trước, nhánh trận pháp mặc dù không cận kề tuyệt diệt như vẽ bùa nhưng cũng không có cách nào khôi phục vinh quang của ngày xưa nữa.

Đối với tất cả mọi thứ trong huyền môn, Bạch Trân Trân đều chỉ hiểu biết lơ mơ chứ đừng nhắc tới Trần Tiểu Sinh, anh ta nghe câu hiểu câu không: "Nói cách khác, có tâm trận này thì có thể thiết lập trận pháp ở bất cứ chỗ nào?"

Vương Chiêu gật đầu một cái: "Trên lý thuyết thì quả thực là như vậy."

Bạch Trân Trân cũng không hỏi tiếp chuyện mấy thứ này nữa mà chuyển đề tài đi: "Vậy có cái tâm trận này thì có phải có thể tìm được cái thứ hai rồi không?"

Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa khua tay múa chân một cái, vội vàng tiếp: "Tôi cảm thấy anh có thể sử dụng hạc giấy, hai tâm trận này chắc chắn có liên lạc."

Vương Chiêu thở một hơi nặng nhọc, cố gắng trấn định lại: "Vậy tôi cũng chỉ có thể thử xem sao, bởi vì tự tôi cũng không chắc chắn rốt cuộc hạc giấy có hữu dụng hay không."

Mặc dù hạt châu này đã vỡ vụn, nhìn có vẻ như sẽ hóa thành tro bụi bất cứ lúc nào nhưng dù sao nó cũng là tâm trận của Thiên Cương Thất Sát Trận, coi như uy lực còn lại chút ít thì hạc giấy của anh ta cũng chưa chắc có thể gánh nổi.

Đúng như dự đoán, anh ta liên tiếp thả ra vô số hạc giấy nhưng những con hạc giấy này chỉ cần rơi trên cái tâm trận đó đã như bị thứ gì đốt cháy, chốc lát đã biến thành tro bụi.

Cứ như vậy liên tiếp phá hủy sáu, bảy con hạc giấy, Vương Chiêu ngừng hành động vô ý nghĩa, lãng phí đó lại, anh ta thu hồi những con hạc giấy còn lại, cắn răng nói: "Không được, sức mạnh còn sót lại của tâm trận này thực sự quá lớn, hạc giấy của tôi không được."

Hạc giấy tìm người thì còn có thể nhưng tìm tâm trận thì làm khó quá mức, dù trận pháp đã bị phá trừ một nửa nhưng cái này là Thiên Cương Thất Sát Trận, tâm trận nào có dễ dàng tìm ra được như vậy.

Đỗ Văn Khiết xoa mặt một cái, nội tâm cô trải qua một hồi giao tranh ác liệt, hồi lâu sau cô hít sâu một hơi, quyết định.

"Dùng cái này đi."

Vừa nói, cô vừa lấy một cái la bàn từ trong túi đeo lưng của mình ra, đưa cho Vương Chiêu.

Lúc Vương Chiêu nhìn thấy la bàn mà Đỗ Văn Khiết đưa qua, mặt đầy vẻ khiếp sợ: "Chú Đỗ thật thương cô, lại còn giao cả Thiên Xu cho cô."

Bình Luận (0)
Comment