Bạch Trân Trân không hề khách sáo vạch trần lớp ngụy trang của Cầu Quốc Hoa: "Bớt giả vờ với tôi, trước đây khi bị khống chế, chú chỉ là bị đoạt đi tình cảm của con người bình thường, không phải ký ức của chú, chú biết đã xảy ra chuyện gì, đừng giả vờ nữa, nếu chú tiếp tục giả vờ thì đừng trách tôi không kính già yêu trẻ."
Cầu Quốc hoa thực sự quá thích tự tiện chủ trương, trước đó đều là một số chuyện không nghiêm trọng mấy, Bạch Trân Trân mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng lần này ông ta làm quá quá đáng.
Nếu không phải Bạch trân Trân phòng ngừa chu đáo, mời nhiều người tới giúp trước, nếu không phải bởi vì cô chó ngáp phải ruồi phá được trận pháp này, sợ là bọn họ đều phải bỏ mạng ở đây.
Bây giờ Cầu Quốc Hoa thậm chí còn muốn chuyển dịch tầm nhìn, che đậy chuyện này lại...
Bạch Trân Trân cảm thấy cô phải để Cầu Quốc Hoa biết tính khí tính cách của cô, tỏ rõ cô không phải người dễ bắt nạt.
"Cho nên, thi thẻ vẫn chưa xử lý xong?"
Khí thế của Cầu Quốc Hoa suy yếu, e thẹn nói: "Không phải tôi đã lớn tuổi rồi sao, hoa mắt, tôi..."
Trần Tiểu Sinh ở một bên khóc xong đứng ra, chỉ vào gò má sưng tấy của mình, âm u lên tiếng: "Chu Cầu, chú ỷ già lên mặt, đánh một bạt tai, nửa gương mặt này của tôi đã sưng lên rồi."
"Lúc chú tát tôi khí lực rất lớn, trông không hề giống ông già đã sáu mươi lăm tuổi, hơn nữa chú giả biến thái tìm tôi hù dọa tôi, lúc tóm tôi ra từ trong quan tài, chú giống như tội phạm man rợ, sao bây giờ chú liền trở nên yếu ớt rồi?"
"Có lẽ sự hung hãn của chú đều dùng hết lên người tôi rồi?"
Tuy câu nói này nói ra có chút nghĩa khác, nhưng Trần Tiểu Sinh đơn thuần, không phát giác ra chỗ không đúng.
Cầu Quốc Hoa tự biết đuối lý, e thẹn nói: "Vậy tôi đi xử lý thi thể?"
Bạch Trân Trân cười với ông ta, nhe răng lộ ra lợi: "Chú nói xem?"
Thân thể của Cầu Quốc Hoa run lên, không biết đã nghĩ tới cái gì, nét mặt giống như đèn led, không ngừng biến hóa.
Bạch Trân Trân cười, nhấc bước đi về phía Cổ Anh Hùng.
Cổ Anh Hùng trúng chiêu sớm nhất, vừa nãy khi Hách Cầm Vận rời đi, đã đưa cho Bạch Trân Trân một cây bút và một hộp chu sa, đủ cho cô vẽ bùa rồi.
"Tiểu Sinh anh tới đây, cởi đồ của cậu ta ra giúp tôi."
Trần Tiểu Sinh đáp lời, vui vẻ chạy tới, thoắt cái đã cởi dây thừng trói Cổ Anh Hùng ra, lại cởi sạch áo của cậu ta, lúc chuẩn bị cởi quần, bị Bạch Trân Trân ngăn lại.
Cô đen mặt nhìn Trần Tiểu Sinh: "Anh cởi quần cậu ta làm gì?"
Trần Tiểu Sinh hơi ấm ức: "Không phải cô bảo tôi cởi đồ của cậu ta sao?"
Bạch Trân Trân: "... Anh đi ra."
Trần Tiểu Sinh ấm ức lùi ra, Bạch Trân Trân chấm chu sa, bắt đầu vẽ bùa lên lưng Cổ Anh Hùng.
Bùa trừ tà bùa an thần bùa định hồn...
Dù sao bùa thích hợp với bây giờ, vừa hay cô biết vẽ, Bạch Trân Trân đều vẽ hết cho Cổ Anh Hùng.
Trần Tiểu Sinh đứng một bên nhìn ánh sáng màu đỏ màu vàng trên người Cổ Anh Hùng sáng lên rồi biến mất, trong giọng nói mang theo kích động không khống chế được: "Sư phụ, bộ bùa này có thể cho tôi một bộ không?"
Bạch Trân Trân: "..."
Cô không nói gì cả, đợi sau khi vẽ xong nét cuối cùng, Bạch Trân Trân cất chu sa và bút lông, ngẩng đầu nhìn, thấy Trần Tiểu Sinh đang mong đợi nhìn mình, cô giơ tay cho Trần Tiểu Sinh một đấm, tức giận lên tiếng: "Anh tưởng vẽ bùa lên người là chuyện tốt sao?"
Trong tình huống bình thường, cũng không có ai vẽ bùa lên người, đây còn là bởi vì tình huống đặc biệt, Bạch Trân Trân bất đắc dĩ.
"Còn có lần sau lúc tôi vẽ bùa, đừng ở bên cạnh nói chuyện, nếu bùa vẽ không thành, coi chừng tôi xử anh."
Trần Tiểu Sinh: "Sư phụ, tôi có thể học vẽ bùa không?"
Bạch Trân Trân trầm mặc một giây, lặng lẽ lấy bách khoa toàn thư phù lục ra cho anh ta xem.
Mình vào ngành này đều là mơ hồ, sau đó lại mơ hồ nhận đồ đệ, Trần Tiểu Sinh không có thiên phú gì, nhưng anh ta cũng không nhụt chí, Bạch Trân Trân cảm thấy nếu anh ta biết vẽ bùa, có thể cũng là một sự an ủi...
"Sư phụ, đây là gì? Tranh tết sao?"
Được rồi, xem ra Trần Tiểu Sinh cũng không có thiên phú trên con đường bùa chú này, cô lặng lẽ lấy bách khoa toàn thư phù lục về: "Xem ra quả thực anh không có tuệ căn."