Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 327 - Chương 327:

 Chương 327: Chương 327: Chương 327:

Từ Phong đang đọc hồ sơ, đột nhiên nghe thấy giọng của Ông Tấn Hoa, anh ấy ngẩn người, ngẩng đầu nhìn đối phương, khi thấy khóe miệng Ông Tấn Hoa nhếch lên, Từ Phong rùng mình, lên tiếng hỏi một câu.

"Tấn Hoa, ai gọi điện thoại cho anh vậy, sao anh cười, cười..."

Từ Phong tổ chức ngôn từ một chút, cuối cùng tìm được hình dung từ phù hợp: "Sao anh cười phơi phới như thế, anh có bạn gái rồi?"

Ông Tấn Hoa: "Không có."

Từ Phong vẫn có chút không tin lời của anh: "Thật sao? Nếu không phải bạn gái, sao anh có thể cười thành như thế? Tôi chưa từng thấy anh lộ ra nụ cười kiểu đó."

Thấy Từ Phong tóm mãi chuyện này không buông, vẻ bất đắc dĩ trên mặt Ông Tấn Hoa ngày càng nặng: "A Phong, cậu nghĩ nhiều rồi, là Tiểu Sinh gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi buổi tối đi lấy xe."

Điện thoại thế mà do Trần Tiểu Sinh gọi tới sao? Từ Phong lập tức cụt hứng.

"Bỏ đi, không nói cái này, thân thể của Chu Mẫn Du đã tìm được rồi, anh lập tức cùng tôi đến bệnh viện đi."

Vừa hay trong tay Ông Tấn Hoa cũng không có án, cùng Từ Phong tới bệnh viện một chuyến cũng được.

Trịnh Hải Triều và Dương Nhuận Trạch được sắp xếp đi canh chừng Tống Nhã Lan, Từ Phong dẫn người khác tra được vị trí của thân thể Chu Mẫn Du, thân thể của cô ta được phát hiện trong một căn hộ mini đứng dưới tên Lý Gia Vận.

Dựa theo xác nhận của hàng xóm xung quanh, là Tống Nhã Lan đưa người tới, cũng là Tống Nhã Lan sắp xếp người chuyên môn đi chăm sóc cô ta.

Chu Mẫn Du luôn hôn mê không tỉnh, sau khi đưa cô ta tới bệnh viện, bác sĩ nói cô ta đã chết não, bây giờ chỉ là cơ thể còn sống, duy trì công năng cơ bản nhất mà thôi.

Nhưng bác sĩ cũng đã nói, trạng thái của Chu Mẫn Du có hơi kỳ quái, kết quả kiểm tra rõ ràng biểu thị cô ta đã chết não, nhưng thân thể của cô ta có thể vận chuyển bình thường, cô ta cũng không giống như những người thực vật khác, cần ở phòng giám hộ đặc biệt, phòng bệnh bình thường đã đủ rồi.

Lúc Từ Phong dẫn người đi, đã phơi bày thân phận, hơn nữa Tống Nhã Lan cũng bị bắt với tội danh giam cầm người trái phép, bây giờ đang bị giam ở đồn cảnh sát.

"Đáng tiếc, không biết cô Bạch có đang bận không, nếu không có thể nhờ cô ấy giúp đỡ đưa linh hồn của Chu Mẫn Du quay về thân thể của cô ta..."

Trên đường lái xe tới bệnh viện, Từ Phong không nhịn được nói một câu như vậy.

"Nếu như vậy, chắc là phá vụ án này đơn giản hơn nhiều rồi."

Ông Tấn Hoa nhìn anh ấy một cái: "A Phong, lời cô Bạch từng nói với cậu, cậu không nhớ một chữ."

Từ Phong: "..."

Lúc này vừa hay là đèn đỏ, anh ấy dừng xe lại, quay đầu nhìn Ông Tấn Hoa ở ghế phụ: "Anh nói gì?"

Mỗi câu anh nói mình đều hiểu, nhưng sau khi liên kết lại, sao anh có hơi không hiểu.

Bạch Trân Trân từng nói gì? Sao anh ấy không có chút ấn tượng nào?

Ông Tấn Hoa kiên nhẫn giải thích: "Đừng quá lạm dụng sức mạnh huyền học, thế giới này vẫn là thế giới thuộc về người bình thường."

Nói xong, Ông Tấn Hoa tựa như nghĩ tới gì đó, hồ nghi nhìn Từ Phong: "Không đúng, trước đây không phải cậu cũng từng nói với cô Bạch, cô ấy không thể đi ngoài sáng, mọi thứ phải chú trọng bằng chứng..."

Về vấn đề này, thực ra trước đây họ từng tiến hành trao đổi sâu, mặc kệ là ai đều nhận định một chuyện – thế giới này lấy người bình thường làm chủ, mọi chuyện đều phải đặt ý chí của người bình thường lên trước, thủ đoạn huyền môn chỉ có thể là thủ đoạn hỗ trợ, chứ không thể trở thành thủ đoạn chủ yếu.

Sao dáng vẻ biểu hiện vừa nãy của Từ Phong lại giống như hoàn toàn quên mất chuyện này?

Nghĩ như vậy, mắt của Ông Tấn Hoa híp lại, tay của anh lặng lẽ cho vào trong túi, cầm bùa hộ thân Bạch Trân Trân tặng cho anh.

Vẻ mặt hơi ngốc trên mặt của Từ Phong ngồi đối diện nhạt đi, lộ ra một nụ cười hung tợn: "Anh phát hiện rồi..."

Anh ấy cười khặc khặc quái dị, giọng nói thô thiển, vô cùng chói tai.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Ông Tấn Hoa lưu loát nhét bùa hộ thân của Bạch Trân Trân vào trong miệng anh ấy, sau đó lấy một cái bình phun nhỏ ra, phun mấy cái vào miệng của anh ấy.

Từ Phong: "!!!"

Bộ động tác này của Ông Tấn Hoa làm rất lưu loát, không hề ngừng nghỉ, Từ Phong nhất thời bất giác, hoàn toàn không tránh được, trực tiếp bị thao tác của Ông Tấn Hoa đánh ngã.

Bình Luận (0)
Comment