Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 328 - Chương 328:

 Chương 328: Chương 328: Chương 328:

Từ Phong đẩy vô lăng, giơ tay ôm cổ của mình, từ trong cuống họng phát ra âm thanh ư ử, nghe giống như sắp tắt thở bất cứ lúc nào.

Nhân cơ hội, Ông Tấn Hoa nhớ kỹ bài dạy của Bạch Trân Trân, vặn nắp bình phun ra, sau đó đổ hết toàn bộ số nước còn lại vào trong bụng của Từ Phong.

Từ Phong: "..."

Tên này hoàn toàn không xuất bài theo lẽ thường, anh bóp chặt cằm của Từ Phong, khiến anh ấy ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, nuốt hết nước anh đổ xuống.

Số nước đó thuận theo cuống họng vào thực quản, cuối cùng tiến vào dạ dày của anh ấy, Từ Phong chỉ cảm thấy trong thân thể của mình giống như một mồi lửa đùng một cái nổ ra, anh ấy đau đến mức cả gương mặt đều méo mó, còn chưa kịp nói gì, Từ Phong nhắm mắt lại, trực tiếp ngất trên ghế lái.

Lúc này, đèn đỏ đã biến thành đèn xanh, xe phía sau bóp còi inh ỏi, nhưng Từ Phong đã ngất, căn bản không thể tiếp tục lái xe.

Ông Tấn Hoa kéo phanh lại, từ ghế phụ đi xuống, ôm Từ Phong hôn mê bất tỉnh từ ghế lái xuống.

Chủ xe phía sau đã chuẩn bị thò đầu ra chửi, kết quả nhìn thấy cảnh này, anh ta lặng lẽ rụt đầu lại, không tiếp tục lên tiếng.

Ông Tấn Hoa bố trí người ở ghế sau, mình ngồi vào ghế lái.

Anh lái xe tiếp tục đi về phía trước, ở giao lộ hai hướng đến bệnh viện và cao ốc Xương Mậu, anh xoay vô lăng, rẽ sang hướng cao ốc Xương Mậu.

Vận khí của Ông Tấn Hoa không tồi, có câu đánh bậy đánh chết lão sư phụ, Từ Phong bị bộ thao tác đó của anh dày vò đến ngất đi, chặng đường sau đó cũng không gây ra chuyện gì.

Anh lái xe tới dưới lầu cao ốc Xương Mậu, lúc này mới gọi điện thoại cho Bạch Trân Trân.

Chuông điện thoại vang rất lâu, cuối cùng cũng được nghe máy, giọng nói lười nhác của Bạch Trân Trân từ đầu bên kia điện thoại vang lên.

"Alo, ai đó?"

"Tôi, Ông Tấn Hoa, cô Bạch, Từ Phong xảy ra chuyện rồi, bây giờ tôi ở ngay dưới lầu nhà cô."

Người ở đầu dây bên kia ngẩn ngơ một chút, đột nhiên nâng cao giọng: "Anh đưa anh ấy lên, tôi xem thử làm sao."

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Trân Trân cúi đầu nhìn cách ăn mặc mát mẻ của mình, quay về phòng thay bộ đồ, vừa thay đồ xong, chuông cửa đã vang lên.

Bạch Trân Trân lập tức đứng dậy đi mở cửa, sau khi mở cửa ra, cô nhìn thấy Ông Tấn Hoa vác Từ Phong đứng bên ngoài.

"Mau vào."

Tình huống khẩn cấp, Bạch Trân Trân cũng không bảo Ông Tấn Hoa thay giày, mà thúc giục anh đặt Từ Phong lên sô pha, cô vừa kiểm tra thân thể của Từ Phong vừa hỏi thăm Ông Tấn Hoa rốt cuộc Từ Phong làm sao.

Ông Tấn Hoa nói rõ sự tình: "Tôi dựa theo cách cô dạy, nhét bùa hộ thân vào trong miệng cậu ta trước, rồi rót nước tàn nhang cho cậu ta, sau đó cậu ta thành thế này."

Trước đây khi Bạch Trân Trân xử lý Vương Uy, đã không ngừng rót nước tàn nhang cho anh ta, cuối cùng còn xăm Quan Công mở mắt trên người anh ta – anh chỉ cho Từ Phong uống nước tàn nhang và ăn bùa hộ thân, chắc sẽ không hại tới Từ Phong.

Không phải Bạch Trân Trân nói rồi sao? Nếu tà khí nhập thể, sẽ không bị thủ đoạn huyền môn cấp thấp giết chết.

Cô lặng lẽ giơ ngón cái với Ông Tấn Hoa, thật lòng thật dạ khen: "Phản ứng rất nhanh, kịp thời ngăn chặn tình hình, không tồi."

Được Bạch Trân Trân khen, Ông Tấn Hoa không nhịn được bật cười, sau đó một giây sau, anh liền nghe Bạch Trân Trân tiếp tục nói; "Thực ra bùa hộ thân đó không cần nhét vào anh ấy, uy lực có hơi lớn quá, chỉ rót nước tàn nhang cho anh ấy đã đủ rồi."

Từ Phong bị ảnh hưởng tới tâm trí, thực ra không có vấn đề gì quá lớn, nước tàn nhang đã có thể giải quyết phần lớn vấn đề, Ông Tấn Hoa xuống tay nặng rồi, lại cho anh ấy nuốt bùa hộ thân, cho nên mới khiến anh ấy hôn mê tới bây giờ.

"Bùa hộ thân đó không nhỏ, anh ấy cứ nuốt trộng như vậy? Không bị mắc cổ?"

Bạch Trân Trân dường như nghĩ tới gì đó, nghiêng đầu hỏi một câu.

Biểu cảm trên mặt Ông Tấn Hoa có một chút xíu vi diệu, anh nghĩ tới cảnh lúc Từ Phong dùng hai tay giữ cổ vừa nãy, vốn tưởng là anh ấy đang hù dọa mình, không ngờ là do mắc cổ?

Nếu sau đó anh không cho Từ Phong uống nước tàn nhang, có phải anh ấy đã bị nghẹn chết rồi không?

"Xin lỗi, tôi sai rồi."

Cuối cùng Ông Tấn Hoa vẫn lưu loát nhận sai, Bạch Trân Trân có hơi khó hiểu nhìn anh: "Anh xin lỗi tôi làm gì? Đợi Từ Phong tỉnh lại, xin lỗi anh ấy là được."

Ông Tấn Hoa gật đầu.

Sau đó anh nhìn thấy Bạch Trân Trân lưu loát cởi áo của Từ Phong.

Bình Luận (0)
Comment