Ngay lúc Phó Cẩn Du đang mơ hão huyền tưởng tượng sau khi mình chịu đựng chờ tới khi Bạch Trân Trân chết là có thể có được tự do, hắn ta bị người ta thả ra từ trong người giấy.
Nhìn hoàn cảnh trước mắt, Phó Cẩn Du sững người.
Không phải chứ, hắn ta đang ở đâu đây? Đây là có chuyện gì xảy ra?!
Cảm giác sợ hãi cực độ cuồn cuộn tuôn trào từ sâu trong đáy lòng, Phó Cẩn Du hô to một tiếng, muốn chạy khỏi nơi này.
Nhưng một đầu xiềng xích bắn ra từ trong bóng tối, quấn quanh hắn ta, âm thần mặc hắc bào đánh giá Phó Cẩn Du từ trên xuống dưới chốc lát, cười khẩy, lạnh lùng nói: "Đã tiến vào địa phủ còn muốn chạy, ngươi cho nơi đây là đâu?"
Khỏi phải nói hắn ta chỉ là lão quỷ hơn 1200 năm, xem như lão quỷ năm ngàn năm, gặp âm thần, thế thì cũng không thể chống đỡ xíu nào, đây là áp chế giống loài, cũng là áp chế đẳng cấp, quỷ hồn nhất định phải vào địa phủ thẩm phán, âm thần khống chế tuyệt đối quỷ hồn.
Âm thần kéo nhẹ xiềng xích, kéo Phó Cẩn Du đi lên phía trước, xuyên qua Vong Xuyên, bước qua cầu Nại Hà, đã đến Phong Đô. Âm thần dẫn hắn ta tới Vọng Hương đài, kính Luân Hồi chiếu ra kiếp trước kiếp này, tất cả những sự việc khi còn sống của hắn ta, những bí mật hắn ta muốn giấu diếm, không ngừng tẩy não bản thân, sau đó quá khứ bị hắn ta cưỡng ép sửa chữa đã hiện ra trong kính Luân Hồi.
Những gì Phó Cẩn Du nói với Bạch Trân Trân chỉ có một nửa là thật, nhưng hắn ta che giấu rất nhiều tin tức mấu chốt.
Hắn ta đúng thực tiếng tăm vang danh kinh đô, nhưng đồng thời, thanh danh Thiên Sát Cô Tinh của hắn ta mọi người đều biết. Cho dù Phó Cẩn Du kinh tài tuyệt diễm, nhưng hắn ta khắc cha mẹ, hắn ta vừa ra đời, mẹ đã băng huyết mà chết, cha cũng mắc bệnh nặng, nằm trên giường nửa năm khó khăn lắm mới khôi phục.
Có đạo sĩ vân du từng tới nhà Phó Cẩn Du, nói thẳng Phó Cẩn Du chính là Thiên Sát Cô Tinh, nếu mãi ở trong nhà, ắt sẽ gây cho gia đình không yên.
Cho nên vì an toàn cả nhà, Phó Cẩn Du còn nhỏ đã bị đưa ra khỏi Phó Phủ, nuôi dưỡng ở bên ngoài.
Nhắc tới cũng lạ, sau khi hắn ta được nuôi dưỡng bên ngoài, sức khỏe của Phó lão gia chậm rãi khá hơn, ngay cả thời vận nhà họ Phó hình như cũng xảy ra chuyển biến, không còn đụng đâu xui đó như trước đây.
Người nhà họ Phó càng thêm cảm thấy, Phó Cẩn Du đúng là một kẻ sao chổi, sau khi hắn ta rời đi, nhà họ Phó đã có cuộc sống thoải mái hơn.
Phó Cẩn Du là một đứa bé thông minh từ nhỏ, từ khi biết nhớ, hắn ta biết mình không được người nhà yêu thích, cho nên hắn ta đã nghĩ hết tất cả biện pháp, cố gắng đọc sách, muốn rực rỡ vinh quang, muốn để người nhà họ Phó biết bọn họ đã sai rồi.
Ngay lúc mười lăm tuổi Phó Cẩn Du chỉ bằng một bài vịnh Nguyệt Thi mà mãn danh kinh đô, đứa con trai lớn của Phó lão gia ở bên ngoài săn thú không cẩn thận rơi xuống vách núi, rơi vào kết cục không còn hài cốt.
Phó đại công tử là con thứ, mẹ của hắn ta rất được Phó lão gia yêu thích, nhờ biết được nếu không Phó đại công tử cũng sẽ không tồn tại trước lúc con trai trưởng được sinh ra.
Hết lần này tới lần khác là thời điểm Phó Cẩn Du thanh danh lan truyền xa thì Phó đại công tử xảy ra ngoài ý muốn, thế càng thêm vững chắc số mệnh Thiên Sát Cô Tinh của Phó Cẩn Du.
Phó lão gia bị ái thiếp thổi gió bên tai, đổ một lần ngoài ý muốn lên đầu Phó Cẩn Du, ông ta phái người đuổi Phó Cẩn Du ra khỏi kinh đô, tiễn đi xa xa, không muốn để Phó Cẩn Du gây tai họa cho nhà họ Phó.
Chưa giết hắn ta đã là chút dịu dàng cuối cùng của người làm cha.
Nhìn những quá khứ hiện lên trong kính Luân Hồi, Phó Cẩn Du đờ đẫn, nhìn thấy kịch bản vẫn còn tiếp tục diễn ra tiếp, Phó Cẩn Du sợ tới mức la to.
"Đừng chiếu nữa, đừng chiếu nữa!"
Nhưng mà bất kể hắn ta kêu la thế nào thì cũng không có bất kỳ tác dụng gì, kính Luân Hồi vẫn tiếp tục phát những sự việc khi hắn ta còn sống.
Phó Cẩn Du lừa gạt Bạch Trân Trân.
Hắn ta không phải gặp được Đường Oánh tại kinh đô, hắn ta gặp được nàng ta tại trấn Thiên Thủy.
Hắn ta cứu được Đường Oánh trọng thương, lúc phát hiện nàng ta là một Huyền Thuật sư, Phó Cẩn Du đã động lòng.
Hắn ta kín đáo hỏi Đường Oánh, có phải số mệnh của hắn ta không tốt đúng không, Đường Oánh gật đầu, nói khí vận của hắn ta rất thấp, đời này đã chú định nghèo rớt mồng tơi, cảnh già thê lương.