"Đây là vận mệnh đời này của ngươi, khí vận của người là ông trời quyết định, vô phương thay đổi..."
Đường Oánh nói, kiếp này số mệnh của hắn ta là như thế, thế nhưng Phó Cẩn Du không cam tâm, hắn ta cảm thấy Đường Oánh nhất định có biện pháp thay đổi số mệnh của hắn ta, hắn ta muốn sống hết cả đời oanh oanh liệt liệt, muốn bước lên chỗ cao, giẫm đạp dưới chân tất cả những người xem thường hắn ta, khinh bỉ hắn ta.
Hắn ta phải thay đổi vận mệnh của mình.
Vì đạt được mục đích này, Phó Cẩn Du không tiếc bất cứ thứ gì, hắn ta đi theo sau Đường Oánh, móc tim móc phổi đối xử tốt với nàng ta, lúc nàng ta gặp phải nguy hiểm, Phó Cẩn Du nhảy ra ngoài quên mình, giúp nàng ta ngăn cản nguy hiểm. Phó Cẩn Du không thể đếm hết được mình đã cứu Đường Oánh bao nhiêu lần, chẳng qua là hắn ta cảm thấy, nếu như Đường Oánh không cảm động, vậy hắn ta sẽ tiếp tục, sớm muộn cũng có một ngày, hắn ta có thể đả động Đường Oánh.
Vào một lần hắn ta lại cứu Đường Oánh, lúc hơi thở mong manh, thoi thóp nằm trong lòng Đường Oánh, Đường Oánh hỏi thăm tại sao hắn ta phải đối xử với nàng ta như vậy, tại sao phải đối xử với nàng ta tốt như vậy?
"Ta mạnh hơn ngươi rất rất nhiều, ngươi có biết hay không? Ta hoàn toàn không cần ngươi cứu..."
Tay Phó Cẩn Du giơ lên, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Đường Oánh, cười với nàng ta một nụ cười yếu ớt.
"Ta biết..."
"Thế nhưng ta không nỡ."
"Ngươi rất mạnh mẽ, thế nhưng ngươi cũng sẽ bị tổn thương, ta không muốn tiếp tục muốn nhìn thấy dáng vẻ ngươi bị thương nữa..."
"Dù sao ta là kẻ bị ông trời chán ghét mà vứt bỏ, mặc kệ ta làm gì, cũng sẽ không thành công, ta là một kẻ mệnh tồi, làm những chuyện khác cũng sẽ chẳng làm nên trò trống gì, vậy chi bằng dùng cái mạng này của ta bảo vệ ngươi."
"Đường cô nương, ngươi là bảo vật trân quý nhất trong mắt ta, cái mạng này của ta không đáng nhắc tới, nhưng nếu vì ngươi, ta tâm cam tình nguyện..."
Hắn ta bằng lòng trả mọi giá, cứu Đường Oánh vô số lần, thà rằng mạo hiểm mất tính mệnh cũng phải cứu nàng ta.
Phó Cẩn Du bỏ ra ba năm, để tình cảm của Đường Oánh bén rễ nảy mầm, sau đó Đường Oánh bỏ ra thời gian ba năm, nghịch thiên cải mệnh cho Phó Cẩn Du.
"Cẩn Du, ta biết khát vọng của ngươi, từ nay về sau, không còn bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản ngươi leo lên đỉnh cao."
Bọn họ nghiệp chướng nặng nề, nhưng Phó Cẩn Du không thèm để ý, cái ngày trận pháp thành công, Phó Cẩn Du cảm thấy gông xiềng vô hình trên người mình hình như đã biến mất.
Phản chiếu trong kính Luân Hồi chính là một đời của hắn ta, Đường Oánh cùng lắm là một vai phụ trong quãng đời dài đằng đẵng của hắn ta, dù là đất diễn cực có sức ảnh hưởng nhưng cũng chỉ là vai phụ thôi.
Sau khi nghịch thiên cải mệnh, khí vận Phó Cẩn Du ngập trời, hắn ta leo lên rất nhanh, ngồi lên chức vị Thừa Tướng dưới một người trên vạn người, cũng cao lắm là mới bỏ ra sáu năm mà thôi.
Hắn ta đứng ở vị trí cao cao, kiều thê mỹ thiếp dễ như trở bàn tay, vô số người muốn dựa vào hắn ta, những người kia tặng vàng bạc tài bảo, tặng hắn ta mỹ nhân ca cơ...
Lúc phát hiện hiện tại Đường Oánh đã không còn không gì không làm được như nàng ta đã từng, Phó Cẩn Du không hề cố kỵ phóng túng mình, hắn ta thỏa sức múa hát tận hưởng sắc đẹp, vui vẻ nhận toàn bộ mỹ nhân ca cơ.
Hắn ta cho là mình giấu diếm rất tốt, nhưng Đường Oánh vẫn đã biết rồi.
Đường Oánh không chút do dự chém chết hắn ta, sau đó nhốt hắn ta vào mắt trận âm trận.
Ký ức của hơn 1200 năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, thật ra thời gian khi đặt trước kính Luân Hồi cũng chẳng có nghĩa lý gì. Hắn ta tưởng là đã xem hết cuộc đời hơn một ngàn năm của mình, nhưng trên thực tế còn chưa đến mấy phút.
Âm thần nhìn Phó Cẩn Du, cười nhạo một tiếng, không hề khách khí mà châm chọc nói: "Ngươi đúng là biết co biết dễ, có điều ngươi quá tham, một nữ nhân có thể đồ sát dân chúng một thị trấn, ngươi thật sự cho rằng nàng ta là loại lương thiện gì sao?"
Âm thần đã từng nhìn thấy nhiều vô số kể kẻ cặn bã, trong số những kẻ cặn bã nhiều vô số kể này, Phó Cẩn Du cũng là một kẻ nổi bật. Chỉ là âm thần không rõ, một người thông minh như Phó Cẩn Du, sao không biết Đường Oánh để ý nhất là cái gì, hắn ta thế mà còn dám phản bội Đường Oánh, đây không phải là ăn gan hùm mật báo thì là cái gì?
Còn không phải sao, về sau bị giam lâu như vậy, còn bị làm trận nhãn sử dụng lặp đi lặp lại...