"Phó Cẩn Du còn có thể đi ra từ mười tám tầng địa ngục không?"
Âm thần lắc đầu: "Không có hi vọng."
Dương gian còn có thể tồn tại loại hình lập công chuộc tội, hoặc là bởi vì những nguyên nhân khác giảm hình phạt, nhưng âm phủ tuyệt đối không thể.
Kiểu tội ác đó, còn muốn ra, quả thật là nằm mơ.
Bạch Trân Trân đột nhiên hứng thú: "Thế mười tám tầng Địa Ngục chỉ có vào chứ không có ra, sẽ không bị kín chỗ chứ?"
Đây là chuyện Bạch Trân Trân rất tò mò, nếu như giống như âm thần nói, người tội ác tày trời sẽ xuống mười tám tầng địa ngục thì sẽ không có khả năng ra ngoài, thế chẳng lẽ mười tám tầng địa ngục sẽ không đầy tràn sao?
Dù sao trong rất nhiều tiểu thuyết đều từng viết địa phủ chật kín, mười tám tầng địa ngục thất thủ, ác quỷ trốn đi...
Điều này khiến bản năng Bạch Trân Trân có chút không tin tưởng các biện pháp an ninh của địa phủ, trước đó thì không thể chứng thực, hiện tại khó khăn lắm mới gặp được một âm thần, hiển nhiên phải hỏi thử hắn như vậy là thế nào.
Âm thần: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, điều đó tuyệt đối không có khả năng."
Chắc hẳn là cảm thấy trò chuyện hợp với Bạch Trân Trân hoặc là chỉ cảm thấy nhàm chán nên ở trong mơ âm thần nói không ít chuyện với Bạch Trân Trân.
Dù sao dùng cách Bạch Trân Trân hiểu chính là thật ra mười tám tầng địa ngục thuộc về một chiều không gian khác, bên trong không gian đó vô cùng lớn, ác hồn tiến vào bên trong sẽ bị mười tám tầng địa ngục khóa chặt, tội ác trên người bọn họ rửa không sạch thì sẽ vĩnh viễn ấn bị đóng dấu, vĩnh viễn không được giải thoát.
Linh hồn cũng không phải là vĩnh sinh bất diệt, bọn họ sẽ phải gánh chịu trừng phạt, may mắn, tại đầy người tội ác tiêu trừ xong, linh hồn của bọn họ vẫn là hoàn chỉnh, vậy bọn họ liền có thể từ mười tám tầng Địa Ngục ra. Nếu như linh hồn chịu trừng phạt ngày qua ngày sẽ không ngừng suy yếu, cuối cùng sau khi trở nên thân tàn ma dại, bọn họ sẽ không có cách nào ra khỏi mười tám tầng địa ngục.
"Chuyện địa phủ, người phàm không thể tưởng nổi, những gì các ngươi biết cũng chỉ là những gì địa phủ để các ngươi biết, những thứ cấp độ càng sâu các ngươi không tiếp xúc được."
Lòng tò mò của Bạch Trân Trân rất nặng, điều này thật ra cũng không được xem là thứ gì tốt, trước khi âm thần đi, cố ý khuyên Bạch Trân Trân một phen, bảo cô đừng quá chú ý những chuyện của địa phủ.
"Người sống chỉ quan tâm chuyện dương gian, chuyện của địa phủ hiển nhiên có âm thần của địa phủ xử lý, tất cả đều không liên quan đến ngươi, ngươi đã rõ chưa?"
Bạch Trân Trân ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, thái độ khỏi phải nói nghiêm chỉnh cỡ nào, đáp: "Tôi đã hiểu, đại nhân yên tâm, tôi biết chừng mực."
Âm thần cười nhạo một tiếng, lạnh nhạt mở miệng nói: "Nếu ngươi biết chừng mực, sẽ không kéo ta hỏi lung tung này kia rồi, ngươi cũng đã biết, nếu ta là cứ mãi ở trong giấc mơ của ngươi, thời gian dài, trên người ngươi nhiễm âm khí quá nặng, sợ là phải xuống địa phủ với ta rồi."
Bạch Trân Trân: "..."
Cô hiện tại nên há mồm cầu xin tha thứ, hay là nên làm chút việc khác rồi lại đến cầu xin tha thứ?
Có lẽ là nhìn ra sự bối rối của Bạch Trân Trân, âm thần khẽ cười một tiếng, càng cảm thấy con người này thú vị, rõ ràng tuổi còn trẻ nhưng lại công đức khắp người, cũng không biết cả thân công đức này từ đâu mà tới.
Âm thần có thể xem xét một đời quỷ hồn đơn giản nhưng rất khó coi cả đời người sống, dù sao lúc người sống, nói theo một ý nghĩa nào đó, thật ra cũng không phải là cùng một giống loài với quỷ hồn, phương pháp của âm thần dành cho quỷ hồn khi áp dụng ở trên người người sống chưa chắc có tác dụng.
Trên thực tế, nếu không phải bởi vì công đức kim quang có thể làm chói mù mắt người khác trên người Bạch Trân Trân thì âm thần cũng sẽ không nói với cô những thứ này.
"Ta đi."
Tiếng nói vừa dứt, âm thần đã biến mất trong giấc mơ của Bạch Trân, đi phải là sạch sẽ lưu loát.
Bạch Trân Trân trong mơ: "..."
Âm thần quả nhiên không giống bình thường, có một phong cách riêng.
Cô cười lắc đầu, lại tiếp tục ngủ.
Giấc ngủ này Bạch Trân Trân ngủ rất ngon, ngay cả tiếng điện thoại điện liên hồi cũng không thể đánh thức cô, lúc mở mắt ra, đã là mười giờ sáng.
Bạch Trân Trân sửa soạn xong, ăn bữa sáng đơn giản, sau đó đi đến nhà tang lễ.
Cô đến nhìn Diệp Thanh Mị trước, thấy trạng thái của cô đã hồi phục bình thường, lúc này Bạch Trân Trân mới thở dài một hơi.
"Đúng rồi, chuyện của chị và bạn trai chị..."
Diệp Thanh Mị chớp chớp mắt, vẻ mặt hiện ra nụ cười ngọt ngào, đáp: "Anh chị đã chọn ngày kết hôn rồi rồi, Trân Trân, đến lúc đó em nhất định phải tới tham gia hôn lễ của anh chị."