Nào, xem ra trước đó Diệp Thanh Mị đúng là bị người mưu hại, trước đó những thứ cô thấy đều là giả.
Bạch Trân Trân sợ Diệp Thanh Mị lại trúng chiêu, cố ý cho cô ta một cái bùa hộ mạng, bảo cô ta đeo trên người.
Diệp Thanh Mị ngoan ngoãn gật đầu, sau đó gắn bùa hộ mạng lên người, nói: "Trân Trân, cám ơn em, em đối xử với chị tốt quá, đến lúc đó em nhất định phải làm phù dâu của chị đấy!"
Bạch Trân Trân ngây ngẩn cả người, vươn tay chỉ vào cái mũi của mình: "Chị bảo em làm phù dâu?"
Diệp Thanh Mị nhẹ gật đầu: "Đương nhiên, cái này có vấn đề gì sao?"
Bạch Trân Trân là nhập liệm sư, cô đi làm phù dâu cho Diệp Thanh Mị, dường như có phần nào không quá phù hợp, Bạch Trân Trân khó xử nhíu mày, nói: "Thanh Mị, không phải em không giúp chị, em làm phù dâu cho người khác không phù hợp."
Không đợi Diệp Thanh Mị nói chuyện, Bạch Trân Trân đã nhanh chóng ngắt lời cô ta, nói tiếp: "Thanh Mị, em đã đi tìm đại sư nhìn thử, đại sư nói em không thể làm phù dâu."
Diệp Thanh Mị: "Trân Trân, em mà tin cái này?"
Cô tin tưởng đại sư như thế từ bao giờ? Sao cô ta không biết?
Nhìn Diệp Thanh Mị hình như đã quên đi chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, trong lòng Bạch Trân Trân hơi rục rịch, hỏi thăm Diệp Thanh Mị về chuyện ngày hôm qua.
Diệp Thanh Mị ngỡ ngàng nhìn về phía Bạch Trân Trân: "Hôm qua? Chuyên hôm qua gì?"
Cô ta thế mà không nhớ?
Bạch Trân Trân cảm thấy có chút hoang đường, chẳng lẽ Diệp Thanh Mị lại trúng chiêu? Nhưng sau khi Bạch Trân Trân cẩn thận kiểm tra một phen, phát hiện Diệp Thanh Mị ngoại trừ không nhớ rõ chuyện hôm qua mình bị tính kế thì những chuyện khác đều nhớ rõ ràng.
Có một phần trăm ngàn khả năng là cô ta gặp phải di chứng quên lãng sau trúng tà.
Thấy cô ta đúng là không nhớ rõ chuyện ngày hôm qua, Bạch Trân Trân cũng không cưỡng ép cô ta nhớ lại, mà là rất thông minh cho Diệp Thanh Mị một lý do.
"Đại sư nói nếu em làm phù dâu cho người khác, sẽ làm hại cô dâu không thể phát tài."
Diệp Thanh Mị: "..."
Vốn dĩ còn muốn để Bạch Trân Trân làm phù dâu cho cô ta, thế nhưng sau khi nghe thấy lời này, Diệp Thanh Mị sợ ngay.
Không có số đào hoa, có thể, nhưng không có tài vận thì tuyệt đối, nhất thiết không được.
"Vậy quên đi, đến lúc đó chị gọi bạn của chị đi thôi, Trân Trân, chị cũng không phải sợ em ngăn cản tài vận của chị..."
Bạch Trân Trân cười híp mắt nói: "Em biết."
Xác nhận bên Diệp Thanh Mị quả thực không có chuyện, Bạch Trân Trân đi đến phòng làm việc của mình trước một chuyến, sau khi thu dọn vài món đồ, lập tức cầm theo cái túi đi tới phòng làm việc của Cầu Quốc Hoa.
Hôm qua Cầu Quốc Hoa ở lại thôn Trần Gia gần chiều tà mới trở về, ông đã rất nhiều năm chưa từng xử lý thi thể, hiện tại bất chợt phải đảm nhiệm, mức độ bóng ma tâm lý của ông nghĩ là biết. Nhưng điều làm cho Cầu Quốc Hoa buồn bực nhất là, ông còn phải đưa cho bốn đại sư một khoản tiền rất lớn, quả thực làm Cầu Quốc Hoa đau lòng muốn chết.
Mặc dù ông không có con cái, một số tiền lớn như vậy sống không mang đến, chết cũng không mang đi, nhưng đây không có nghĩa là ông bằng lòng tiêu xài!!!
Nếu không phải biết bốn vị kia quả thật là đại sư có bản lĩnh thật sự thì Cầu Quốc Hoa tuyệt đối sẽ không đưa tiền thoải mái vậy. Bởi vì đưa tiền quá nhiều, đêm qua trở về, ông cả một đêm không chợp mắt. Vốn dĩ hôm nay Cầu Quốc Hoa cũng không muốn tới, nhưng nghĩ đến Bạch Trân Trân, ông vẫn kéo lê cơ thể không thoải mái, ngoan cường đi tới nhà tang lễ. Ông cứ tưởng là với tính cách của Bạch Trân Trân thì có lẽ đã sớm đến nhà tang lễ, Cầu Quốc Hoa đã chuẩn bị một bụng lời muốn nói với Bạch Trân Trân, kết quả chờ tới chờ lui, lại chỉ chờ được một Trần Tiểu Sinh.
Nhìn thấy Cầu Quốc Hoa ngồi trong phòng làm việc của Bạch Trân Trân, Trần Tiểu Sinh bật thốt lên: "Chú Cầu, sao chú lén chạy đến phòng làm việc của sư phụ tôi thế? Cô ấy cực chán ghét người khác chưa có sự đồng ý của cô ấy đã đến phòng làm việc của cô ấy."
Cầu Quốc Hoa biết rất rõ ràng chuyện này, sao còn lén chạy đến phòng làm việc của sư phụ mình thế? Chìa khoá trong tay ông là từ đâu mà có?
Nhìn Trần Tiểu Sinh cau mày chất vấn mình, Cầu Quốc Hoa suýt nữa bị anh ta chọc giận rồi, hỏi: "Cậu nói cái gì? Nhà tang lễ này là tôi mở, tôi muốn đi đâu thì tới chỗ đó, tôi tìm Bạch Trân Trân có chuyện gì, sao lại không thể ngồi trong phòng làm việc của cô ấy?"
Ông không có động vào đồ của Bạch Trân Trân, đầu óc người này có vấn đề à?