Trần Tiểu Sinh nhìn Cầu Quốc Hoa thẹn quá hóa giận, thật sự không biết câu nào của mình đắc tội Cầu Quốc Hoa.
"Chú Cầu, thời mãn kinh của chú tới rồi sao?"
Cầu Quốc Hoa: "!!!"
Trần Tiểu Sinh này sao càng ngày càng trở nên chán ghét? Rất muốn đánh anh ta!
Trần Tiểu Sinh giống như là nhìn không hiểu ánh mắt của ông, bảo Cầu Quốc Hoa đi nhanh lên: "Chuyện lần này tôi nói dối giúp chú, nhưng mà nếu có lần sau nữa, tôi sẽ nói cho sư phụ tôi đấy."
Cầu Quốc Hoa: "..."
Cho nên Trần Tiểu Sinh cảm thấy ông sợ Bạch Trân Trân đúng không?
Cầu Quốc Hoa tức giận tới mức một phật xuất thế hai phật thăng thiên, vỗ bàn trà quát: "Bạch Trân Trân đâu? Bây giờ đã là chín giờ, sao cô ấy còn chưa tới đi làm?"
Nếu tiếp tục trò chuyện với Trần Tiểu Sinh, ông chưa chắc sẽ không bị chọc tức chết, vẫn là hỏi trước thử Bạch Trân Trân ở đâu.
Trần Tiểu Sinh dùng ánh mắt giống như nhìn đồ đần mà nhìn Cầu Quốc Hoa: "Sư phụ tôi đang ở nhà nghỉ ngơi, ngày hôm qua cô ấy đã vất vả, hôm nay chú còn bảo cô ấy làm? Chú Cầu, chú quá đáng quá đó?"
Nhà tang lễ hiện tại đang thong thả, làm gì nhất quyết phải bảo Bạch Trân Trân đến? Ông không chèn ép người khác là không thoải mái?
Cầu Quốc Hoa: "..."
Cầu Quốc Hoa trong mơ hồ đã bị Trần Tiểu Sinh chửi một trận: "..."
Nhìn thấy Trần Tiểu Sinh nhất quyết bảo vệ Bạch Trân Trân đến cùng, Cầu Quốc Hoa lười nói thêm cái gì, ông vẫy tay với Trần Tiểu Sinh, nói thẳng: "Tôi đi đây, chờ Bạch Trân Trân tới, cậu bảo cô ấy đến phòng làm việc của tôi một chuyến, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô ấy."
Sau khi để lại câu nói này, Cầu Quốc Hoa không đợi Trần Tiểu Sinh mở miệng, lập tức quay người rời đi.
Trần Tiểu Sinh nhỏ giọng thầm thì một câu gì đó, ném chuyện này ra sau ót.
Đợi đến khi Bạch Trân Trân tới thì Cầu Quốc Hoa sẽ phải nghênh đón niềm vui lớn hơn nữa, Trần Tiểu Sinh cũng không quên, đêm qua Bạch Trân Trân đã nói, cô phải xin một kỳ nghỉ đông.
Chỉ với tính nết đó của Cầu Quốc Hoa, Trần Tiểu Sinh cảm thấy Bạch Trân Trân xin một kỳ nghỉ đông là quá ngắn, cô nên cộng thêm cả giả có chuyện và nghỉ bệnh, thoải mái ung dung nghỉ ngơi hai tháng mới tốt.
"Sư phụ, chú Cầu bảo sau khi sư phụ đến thì đến chỗ của ông ấy, chú Cầu có chuyện rất quan trọng muốn nói cho sư phụ."
Sau khi Trần Tiểu Sinh phát hiện Bạch Trân Trân đến, nhanh chóng nói những chuyện đã xảy ra trước đó với Trần Tiểu Sinh, cuối cùng lại nhắc tới chuyện Cầu Quốc Hoa bảo cô sang đó một chuyện.
Bạch Trân Trân không có đi, mà là hỏi một câu: "Anh Hùng đâu? Hôm nay cậu ấy có phải đã đi làm rồi không?"
Trần Tiểu Sinh nhẹ gật đầu: "Cậu ấy đã tới từ rất sớm rồi, lúc tôi đến cậu ấy đã bắt đầu làm việc."
Điều kiện trong nhà Cổ Anh Hùng không tốt, hơn nữa còn có một người em trai phải trị bệnh, cậu ấy phải nắm bắt tất cả cơ hội kiếm tiền bằng mọi khả năng, nghiễm nhiên sẽ không thả lỏng cho bản thân ở nhà nghỉ ngơi.
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, suy nghĩ chốc lát, cuối cùng quyết định lấy một tấm bùa hộ mạng ra giao cho Trần Tiểu Sinh.
"Tiểu Sinh, tôi đi tìm chú Cầu, anh đến chỗ Anh Hùng một chuyến, đưa bùa hộ mạng này cho cậu ấy."
Bùa hộ mạng này là đêm qua sau khi Bạch Trân Trân trở về đã vẽ ra, lần này bùa chú cô vẽ là bùa hộ mạng trong bách khoa toàn thư phù lục, hiển nhiên hiệu quả tốt hơn bùa hộ mạng trước kia rất nhiều.
Mặc dù chuyện thôn Trần Gia không phải là Bạch Trân Trân gây nên, nhưng ra ngô ra khoai thì tất cả cũng có chút dính líu tới cô, Cổ Anh Hùng là gặp tai bay vạ gió, Bạch Trân Trân ngại ngùng vì ví tiền rỗng tuếch cũng không tiện cho Cổ Anh Hùng tiền, bèn quyết đoán cho cậu ta một tấm bùa hộ mạng.
Hi vọng có sự phù hộ của bùa hộ mạng này, về sau cậu ta sẽ được bình an.
"Sư phụ, sư phụ nhớ vẽ bùa cho Anh Hùng, thế của tôi đâu?"
Nói xong, Trần Tiểu Sinh ấm ức nhìn Bạch Trân Trân, rất giống là một con cá mè hoa sắp bị chủ nhân vứt bỏ.
Bạch Trân Trân: "Sẽ không thiếu của anh, chờ khi nào về nhà tôi vẽ cho anh."
Trần Tiểu Sinh nghẹn ngào, nói: "Cho nên trong lòng của sư phụ, Anh Hùng càng quan trọng hơn tôi đúng hay không? Cậu ấy không đòi cũng có, tôi phải đòi mới có..."
"Sư phụ, sư phụ quá bất công, có phải sư phụ không vừa lòng chỉ có một đồ đệ là tôi không? Sư phụ, có phải sư phụ lại muốn thu đồ đệ nữa rồi?"
Bạch Trân Trân: "..."
Đối mặt Trần Tiểu Sinh cảm xúc đang càng ngày càng kích động, đôi mắt Bạch Trân Trân híp lại, giọng nói cũng theo đó xảy ra thay đổi.
"Cho nên, anh có đưa hay là không đưa?"
Trần Tiểu Sinh thường xuyên gió chiều nào theo chiều nấy đã nhận ra nguy hiểm, dứt khoát đáp: "Tôi đưa."
Nói xong, Trần Tiểu Sinh cầm bùa hộ mạng, gãy gọn quay người ra bên ngoài chạy, nhưng khi chạy đến cửa phòng làm việc, anh ta vẫn quay đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân.
"Sư phụ, sư phụ tuyệt đối đừng nên quên tôi nhé, tôi chờ sư phụ vẽ bùa hộ mạng cho tôi, không được làm kẻ thứ nhất, tôi đây muốn làm kẻ thứ hai!"