Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 341 - Chương 341:

 Chương 341: Chương 341: Chương 341:

Khu Tây Cống là khu vực lớn thế, cư dân sinh sống bảy mươi, tám mươi ngàn người, mặc dù nhà tang lễ to to nhỏ nhỏ cũng có mấy nhà, nhưng lớn nhất nổi danh nhất vẫn thường là nhà tang lễ Thiên Thịnh.

Mặc dù có chút tàn khốc và không hợp tình lý, nhưng nhà tang lễ cũng không mối làm ăn, dù sao mỗi ngày đều có người được sinh ra, mỗi ngày đều có người chết đi, tên tuổi nhà tang lễ Thiên Thịnh vẫn đang phô bày tại đó, còn sợ không có mối làm ăn?

"Hơn nữa tôi đến nhà tang lễ mới hơn một năm, trước đó lúc tôi không có ở đây, việc làm ăn của nhà tang lễ không phải cũng rất tốt sao? Chú đừng tâng bốc tôi, công việc làm ăn của nhà tang lễ không phải dựa vào tôi chèo chống."

Thấy Bạch Trân Trân khó chơi, mềm không được cứng không xong, cả khuôn mặt Cầu Quốc Hoa đã nhăn nhúm lại, ông thở dài một hơi thật dài, sâu xa nói: "Trân Trân, chuyện này thật sự không có chỗ thương lượng sao?"

Trong chớp nhoáng này, trông ông giống như đã già mười mấy tuổi, nhìn ông thế này cứ như thể Bạch Trân Trân không phải chỉ nghỉ đông, mà là muốn rời đi cả một đời không trở lại.

Cô chỉ xin nghỉ mà thôi, ông già này có cần làm tới vậy không? Chẳng lẽ có ẩn tình gì mà cô không biết sao?

Bạch Trân Trân lập tức phấn chấn tinh thần lên, cô hít sâu một hơi, đánh giá Cầu Quốc Hoa từ trên xuống dưới một phen, nói: "Chú Cầu, có lời gì chú cứ việc nói thẳng, quanh co lòng vòng thế này nhìn chả giống chú gì cả."

Cầu Quốc Hoa nghe vậy, cười xấu hổ, cân nhắc từ ngữ chốc lát, mới mở miệng nói: "Chuyện là như thế này, cô muốn xin phép nghỉ cũng được, nhưng bên tôi đã nhận hai phần việc, cô..."

Bạch Trân Trân thay đổi sắc mặc, không chút nghĩ ngợi nói: "Tôi không đi, Chú Cầu, chú nhớ ăn không nhớ đánh sao? Chuyện bên thôn Trần Gia chú đã quên rồi?"

Đau lòng vừa rồi của cô chỉ là dư thừa, Cầu Quốc Hoa chỉ có thấp hơn chứ không có thấp nhất, cô đã sắp xin nghỉ đông rồi mà lão già này thế mà còn muốn sắp xếp công việc cho cô? Nhìn cô giống người rảnh hơi thừa sức vậy sao?

Nhận được ánh mắt đó của Bạch Trân Trân, Cầu Quốc Hoa thở dài một hơi, ra vẻ đắng cay khổ sở.

"Trân Trân, tôi tự nhận là đối xử với cô không tệ, sư phụ cô và tôi là bạn tốt nhiều năm, năm đó bà ấy sắp xếp cô đến chỗ tôi, tôi ngay tắp lự cho cô vào..."

Bạch Trân Trân vô cảm ngắt ngang lời rồi Cầu Quốc Hoa nói, nói: "Đó còn không phải là bởi vì sư phụ tôi là Trần Thúy Bình, nếu là những người khác, chú sẽ dễ dàng cho vào như cho tôi vào thế sao?"

Sắc mặt Cầu Quốc Hoa bỗng nhiên thay đổi, ông cong cong khóe môi, nở một nụ cười cứng ngắc: "Trân Trân, qua thời gian dài như vậy, tôi rất chiếu cố cô, tôi..."

Bạch Trân Trân không muốn nói lời thừa thãi với Cầu Quốc Hoa nữa, điều này không có ý nghĩa gì, cô thở dài một hơi, ngắt lời đối phương, nói: "Tôi muốn xin nghỉ đông, tôi đến không phải thương lượng với chú, mà là thông báo với chú, nếu chú đồng ý, chờ đến khi nghỉ đông kết thúc, tôi vẫn sẽ tới đi làm, nếu chú không đồng ý, đưa tiền lương cho tôi, sau khi nghỉ đông kết thúc tôi sẽ đến nhà tang lễ Hương Giang nhận lời mời."

Thủ đoạn thường dùng của Cầu Quốc Hoa chính là ba phải, rất nhiều chuyện đã che giấu rồi thì che giấu luôn, nhưng Bạch Trân Trân không muốn tiếp tục vậy nữa.

Cô bình tĩnh nhìn đối phương, gằn từng chữ nói: "Chú tuyển đi."

Cầu Quốc Hoa: "..."

Không phải chứ, chỉ là xin nghỉ một kỳ nghỉ đông mà thôi, sao lại tới mức này, tựa như là hai người quyết tuyệt với nhau vậy?

Cầu Quốc Hoa vuốt vuốt mi tâm, vẻ mặt rất bất đắc dĩ, hình như ông muốn nói gì, nhưng lời đã đến bên môi thì ông lại không biết nên nói như thế nào.

Bầu không khí cứ giằng co thế, Bạch Trân Trân lui lại mấy bước, thoải mái ngồi trên ghế sa lon, chờ đợi Cầu Quốc Hoa lựa chọn.

Có điều Cầu Quốc Hoa buồn bực tới mức sắp trọc đầu rồi, ông nhìn Bạch Trân Trân một cái, lại nhìn cô một cái, nhìn thấy Bạch Trân Trân điềm nhiên như không, Cầu Quốc Hoa lại thở dài một hơi.

"Cô để ta cân nhắc được không? Thế này quá đột nhiên, rất nhiều việc đều phải sắp xếp, cô xin phép nghỉ, xếp ca phải xếp thế nào? Điều này với người khác cũng là chuyện phiền toái..."

Ông càu nhàu một tràng, dù sao ý trong lời ngoài lời chỉ có một, lựa chọn hiện tại nghỉ đông của Bạch Trân Trân không phù hợp, có lẽ cô có thể lùi về sau...

"Tôi không, chú Cầu, tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian ở chỗ chú, chú nhất định phải tiếp tục lãng phí nữa à? Nếu chú không quyết định được, tôi sẽ thay chú quyết định."

Sau khi nói xong lời này, Bạch Trân Trân đứng lên, cô hoạt động gân cốt, cho Cầu Quốc Hoa một lời thông báo cuối cùng: "Xem ra chú không muốn sa thải tôi, vậy chú chọn lựa chọn thứ nhất, tôi nghỉ đông, sau năm mươi lăm ngày tôi trở lại đi làm."

Sau khi vứt lại câu nói này, Bạch Trân Trân quay người ra ngoài, không hề cho Cầu Quốc Hoa cơ hội nói chuyện.

Cầu Quốc Hoa: "!!!"

"Trân Trân, Trân Trân, cô đừng đi, Bạch Trân Trân, cô nghe tôi nói!"

Bình Luận (0)
Comment