Nhưng mà Bạch Trân Trân không hề cho ông cơ hội, rời đi rất nhanh gọn dứt khoát, cửa phòng làm việc mở ra lại khép lại, theo tiếng "lạch cạch" kết thúc, cửa của phòng làm việc đã bị đóng lại.
Cầu Quốc Hoa đang đứng lại chán nản ngồi xuống, khuôn mặt ông bực bội, nắm tóc, nhìn những vật chất đống trên bàn này quá chướng mắt, lập tức vươn tay quét qua, tất cả đồ trên bàn đều rơi xuống đất.
Có điều ông đã quên chén trà của mình cũng để trên bàn, sau khi đẩy tất cả xuống, chén trà rơi xuống đất, ngay lập tức bể chia năm xẻ bảy, nước trà bên trong bắn ra bốn phía, mấy bộ hồ sơ dưới đất trong nháy mắt đã bị nước làm ướt.
Cái gì gọi là nhà dột còn gặp mưa, lúc Cầu Quốc Hoa vươn tay đi nhặt hồ sơ, ngón tay không cẩn thận cầm phải một mảnh mảnh sứ vỡ nhỏ, luôn luôn trùng hợp là thế, mảnh sứ vỡ đã cắt tay của ông, máu tươi chợt tuôn ra.
Cầu Quốc Hoa bị đau kêu xuýt xoa, sốt ruột vội vã đi lấy hòm thuốc, sau khi luống cuống tay chân băng bó đầu ngón tay xong xuôi, ông nhìn căn phòng lộn xộn, càng cảm thấy buồn bực khó tập trung.
Sao sự việc lại trở nên thế này?
"Người xui xẻo uống nước cũng mắc nghẹn, sao sự việc lại đi đến bước này chứ?"
Còn có Bạch Trân Trân nữa, đừng tưởng rằng ông không nhìn ra, ghét bỏ Bạch Trân Trân dành cho ông viết rõ ràng trên mặt, nhưng ông nhớ kỹ, Bạch Trân Trân trước đây rõ ràng rất cung kính với ông.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cô gái này không thể chỉ trong một đêm đã đột nhiên trở thành điệu bộ quái đản này chứ?
Cầu Quốc Hoa dùng bàn tay không bị thương nắm tóc, bởi vì dùng sức quá mạnh nên đã bứt xuống tận mấy cọng tóc, nhìn tóc xám trắng trong lòng bàn tay, trong lòng Cầu Quốc Hoa phát sầu.
Hóa ra ông đã già vậy rồi...
Sau khi nhận thức được điều này, chiếc lưng vốn đang thẳng tắp của Cầu Quốc Hoa đã còng xuống, ông ngồi phịch xuống ghế ngồi, không màng những hồ sơ trên mặt đất nữa, chỉ ngơ ngác nhìn điện thoại đặt trên bàn. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chuông điện thoại chói tai vang lên, Cầu Quốc Hoa vô thức vươn tay bắt điện thoại, có điều ông đã quên tay phải của mình đã bị thương rồi, lúc nắm ống nghe lên lỡ kéo nhẹ vết thương, Cầu Quốc Hoa hít vào một hơi, ống nghe đang cầm cũng rơi xuống.
Cầu Quốc Hoa: "..."
Cũng may điện thoại bị cúp máy rất nhanh lại kiên nhẫn vang lên, Cầu Quốc Hoa thở dài một hơi thật dài, vươn tay nhận điện thoại.
"Alo..."
Sau khi nghe thấy giọng nói của người bên đầu dây bên kia, sắc mặt Cầu Quốc Hoa đột nhiên thay đổi, không biết rốt cuộc đối phương đang nói cái gì, sắc mặt Cầu Quốc Hoa trở nên càng ngày càng nghiêm trọng.
Đợi đến khi đối phương đã nói xong, Cầu Quốc Hoa mới mở miệng nói.
"Ngài Kim, nhà tang lễ chúng tôi còn có rất nhiều nhập liệm sư ưu tú, dẫu sao Bạch Trân Trân cũng là con gái, cho dù kỹ thuật của cô ấy tốt thì có thể tốt đến mức nào? Cùng lắm là bởi vì cô ấy là phụ nữ, vóc người lại xinh đẹp, cho nên người cùng ngành mới bằng lòng bế cô ấy đi mà thôi."
"Không không không, ngài Kim, tôi không có ý đó, ngài hiểu lầm rồi, ý của tôi là, Cổ Anh Hùng của nhà tang lễ chúng tôi cũng rất ưu tú, còn có Chu Hưng Phong, anh ta cũng là nhập liệm sư rất ưu tú, nếu ngài vẫn không thích, tôi còn có thể giới thiệu cho ngài..."
Nhưng mà Cầu Quốc Hoa nói một tràng, đối phương chỉ nói một câu, liền đem anh tất cả mà nói tất cả đều chặn lại trở về.
"Chưởng quản Cầu, tôi cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy, bảo cô Bạch đến, nếu cô ấy không đến, sợ là nhà tang lễ Thiên Thịnh không thể tồn tại tiếp được."
"Đó là tâm huyết cả đời của chưởng quản nhỉ?"
Cầu Quốc Hoa bị chặn họng, rốt cuộc nói không ra lời, người đầu dây bên kia cũng không nói thêm gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe tiếng điện thoại vang lên tiếng tút tút dồn dập, Cầu Quốc Hoa chỉ ước có thể quăng ống nghe đi, nhưng ông không thể, một chiếc điện thoại để bàn rất đắt, sao ông nỡ quăng được.
Cầu Quốc Hoa uất nghẹn đặt điện thoại trở lại, nhưng bởi vì trong lòng tức giận, lúc tắt điện thoại dùng sức vẫn khá mạnh.
Ông nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng luân chuyển một vài chuyện, đủ loại chuyện xuất hiện ở trong đầu của ông giống như đèn kéo quân xoay tròn không ngừng, sắc mặt của ông trắng bệch, răng cắn kêu ken két.
Nhà tang lễ Thiên Thịnh, Trần Thúy Bình, Bạch Trân Trân...
Cuối cùng Cầu Quốc Hoa chợt mở mắt, trong lòng đã có quyết định.