Lúc Bạch Trân Trân trở về, Trần Tiểu Sinh vẫn chưa rời khỏi phòng làm việc của cô, nhìn thấy Bạch Trân Trân trở về, Trần Tiểu Sinh bỗng nhiên đứng lên từ trên ghế sa lon, vội vàng dò hỏi.
"Sư phụ, nghỉ đông đã xin được chưa? Chú Cầu có làm khó dễ sư phụ hay không? Sư phụ có bị thương không?"
Nói xong, anh ta vội vã cuống cuồng đi vòng quanh Bạch Trân Trân vài vòng, sợ cô chịu tổn thương gì.
Nhìn thấy Trần Tiểu Sinh thế này, mặt mũi Bạch Trân Trân toàn vẻ ghét bỏ đẩy anh ta sang một bên, nói: "Anh nghĩ chú Cầu là ai? Chú ấy còn có thể đánh tôi hay sao?"
"Hơn nữa, với cái cơ thể bé nhỏ dó của chú Cầu, anh cảm thấy ông ấy sẽ là đối thủ của tôi sao?"
Nói xong, Bạch Trân Trân bắt đầu thu dọn đồ của mình.
Thật ra trong phòng làm việc của cô cũng không có bao nhiêu đồ, ngoại trừ hai bộ quần áo thay giặt thì còn có những thứ vụn vặt lẻ tẻ, ngoài ra không có vật gì khác nữa. Sau khi Bạch Trân Trân thu dọn xong những thứ này thì đặt vào trong tủ chén khóa lại. sau khi làm xong mọi thứ, Bạch Trân Trân phủi tay, chuẩn bị rời đi, chính thức mở ra hành trình nghỉ đông của mình.
Trần Tiểu Sinh lom lom nhìn Bạch Trân Trân, trong mắt hiện vẻ hâm mộ rõ rệt.
"Sư phụ, sư phụ nghĩ tôi có thể cũng nghỉ đông một kỳ không? Tôi muốn đi theo sư phụ."
Anh ta đến nhà tang lễ là vì hướng về phía Bạch Trân Trân, kết quả hiện tại Bạch Trân Trân phải nghỉ đông rồi, Trần Tiểu Sinh có hơi không biết làm thế nào, vô thức muốn đi theo Bạch Trân Trân nghỉ đông chung.
Ánh mắt Bạch Trân Trân nhìn Trần Tiểu Sinh rất phức tạp, nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, anh vừa hoàn thành thử việc, lúc này mới vừa lên chính thức mà anh đã muốn nghỉ đông?"
Biết đầu óc Trần Tiểu Sinh ngu si, tư tưởng đơn thuần, nhưng không thể đơn thuần tới mức này chứ?
Khỏi phải nói Cầu Quốc Hoa nghe được chuyện này có phản ứng gì, ngay cả Bạch Trân Trân cũng muốn đánh người rồi, được chứ?
Trần Tiểu Sinh đáng thương nhìn Bạch Trân Trân: "Sư phụ, sư phụ không thể nghĩ biện pháp nào sao?"
Bạch Trân Trân liếc nhìn đối phương một cái, điềm nhiên nói: "Tôi không phải ao con rùa cầu nguyện, bồ tát ở miếu đường, anh cầu nguyện tôi là tôi phải làm hài lòng anh?"
Trần Tiểu Sinh: "..."
Không biết vì sao, anh ta cảm thấy hình như ngọn lửa của Bạch Trân Trân rất nóng, giống như bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể chửi người.
Trần Tiểu Sinh được chứng kiến công phu mồm mép của Bạch Trân Trân lập tức ngậm miệng lại, không dám tiếp tục lên tiếng nữa.
Về phần Bạch Trân Trân, sau khi thu dọn xong đồ đạc cô đã chuẩn bị đi, dù sao đã chuẩn bị nghỉ rồi, hôm nay còn ở đây lãng phí một ngày làm gì?
Kết quả là lúc cô ra cửa phòng làm việc, vừa tới cửa thang máy thì bị Cầu Quốc Hoa dây dưa.
Ông đã lớn tuổi thế này rồi, nhưng thân thể vẫn rất dẻo dai, chạy ào ào ra cả gió, lập tức ngăn cản trước mặt Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, chúng ta thương lượng chút có được hay không?"
Bạch Trân Trân: "..."
Cô cho là mình đã nói rất rõ ràng với Cầu Quốc Hoa, sao người này vẫn cứ mãi quấn quýt mình thế?
Nghĩ vậy, lông mày Bạch Trân Trân nhíu chặt lại, trong giọng nói có thêm mấy phần không vui.
"Cho nên, nhà tang lễ chúng ta chỉ còn một mình tôi sao? Vì sao chú cứ nhất quyết phải hút máu một mình tôi thế?"
Bạch Trân Trân rất khó lý giải Cầu Quốc Hoa, ngày bình thường người này cũng không phải không có chừng mực thế này, sao hôm nay lại lặp đi lặp lại phạm sai thế này?
Cô không cảm thấy tầm quan trọng của mình có thể lớn tới mức Cầu Quốc Hoa không để ý mặt mũi, ba lần bốn lượt đến ngăn cản cô.
"Chú Cầu, có phải chú có chuyện gì giấu diếm tôi không?"
Nhìn đôi mắt Bạch Trân Trân dường như đã nhìn thấu hết, những lời Cầu Quốc Hoa vốn muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, sau một trận đấu tranh tâm lý, Cầu Quốc Hoa thở dài một hơi, sâu xa mở miệng nói: "Trân Trân, đi theo tôi vào phòng làm việc đi, có mấy lời ở nơi này không tiện nói."
Bạch Trân Trân nhìn Cầu Quốc Hoa một cái, cuối cùng vẫn đi theo ông trở về phòng làm việc.
Nhìn sàn nhà phòng làm việc bừa bộn, Bạch Trân Trân nhíu mày, nhưng Cầu Quốc Hoa giống như không nhìn thấy, giẫm lên hồ sơ trên đất đi tới phía sau bàn làm việc ngồi xuống. Ông không nói gì, mà là hút thuốc hết điếu này đến điếu khác, giống như có chuyện nặng nề gì to như đá tảng đang đè ép ông, khiến ông không biết nên mở miệng như thế nào.
Khói mù lượn lờ, che khuất cả khuôn mặt Cầu Quốc Hoa, Bạch Trân Trân không thấy rõ mặt của ông cho lắm.
"Cho nên, chú gọi tôi tới, cũng chỉ là vì để tôi hít làn khói cũ của chú à?"
Câu nói này của Bạch Trân Trân cuối cùng đã khiến Cầu Quốc Hoa phản ứng lại, ông dập tắt điếu thuốc kẹp trong tay, sau đó thở dài một hơi thật dài.
"Trân Trân, tôi có thể đồng ý cho cô nghỉ đông, nhưng trước đó, tôi hi vọng cô có thể giúp tôi."
Bạch Trân Trân khẽ gật đầu, ra hiệu Cầu Quốc Hoa nói tiếp.