Cầu Quốc Hoa lại thở dài một hơi, băn khoăn hồi lâu, cuối cùng nhắm mắt hạ quyết tâm, nói hết những chuyện kia ra.
"Ngài Kim bang Hưng chỉ mặt gọi tên cô đến một chuyến."
Bạch Trân Trân: "Hả?"
Bang Hưng?
Cái tên này nghe có chút lạ lẫm, về phần ngài Kim đó, Bạch Trân Trân càng không biết là ai.
Cầu Quốc Hoa nhìn thấy vẻ mặt lơ ngơ của Bạch Trân Trân, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
"Cô chưa từng nghe đến bang Hưng?"
Bạch Trân Trân lắc đầu, thành thật nói: "Không có."
Cầu Quốc Hoa tiếp tục hỏi: "Ngài Kim, Kim Thủ Thiên thì sao?"
Bạch Trân Trân tiếp tục lắc đầu: "Không biết."
Cái này vốn dĩ cũng không phải là thế giới của cô, mặc dù đa số bối cảnh có rất nhiều chỗ tương tự, nhưng vẫn có rất nhiều thứ khác với thế giới nguyên gốc của cô. Hiểu biết của cô về Hương Giang thế giới này toàn bộ đều xuất phát từ ký ức của nguyên chủ, về phần Kim Thủ Thiên mà Cầu Quốc Hoa nói tới thì Bạch Trân Trân càng chưa từng nghe qua.
Cầu Quốc Hoa: "..."
Nào, Bạch Trân Trân cái gì cũng không biết, Cầu Quốc Hoa còn phải trước giải thích cho cô bang Hưng là gì, Kim Thủ Thiên là ai trước.
Bang Hưng là bang phái lớn nhất Hương Giang, Kim Thủ Thiên là đại ca bang Hưng, ông nội người đó là Kim Thụ thành lập nên bang Hưng, ông tại vị sáu mươi năm, về sau lại truyền cho cha của Kim Thủ Thiên là Kim Mân, Kim Mân tại vị sáu mươi năm, ông càng hung hăng hơn cha mình là Kim Thụ, trong vòng hai mươi năm nuốt toàn bộ hai đại bang phái khác trong Hương Giang, thống nhất toàn bộ thế lực ngầm trong Hương Giang.
Mười năm trước, Kim Mân thoái vị, nghiễm nhiên Kim Thủ Thiên thành đại ca của bang Hưng, dưới sự lãnh đạo của anh ta, bang Hưng trở nên càng thêm cường thịnh.
Đất của nhà tang lễ Thiên Thịnh thuộc về bang Hưng, lần này Kim Thủ Thiên chỉ mặt gọi tên để Bạch Trân Trân đi xử lý thi thể, nếu cô không đi, sẽ thu hồi đất nơi đây lại, biến nơi này thành bãi rác.
Bạch Trân Trân: "..."
Vẻ mặt cô toàn là vẻ cạn lời nhìn Cầu Quốc Hoa, thấy khuôn mặt ông ấy toát lên sự đau khổ, giãy giụa, Bạch Trân Trân chỉ chỉ gương mặt này của mình.
"Thế thứ Kim Thủ Thiên nhìn vào chắc không phải là coi trọng sắc đẹp của tôi chứ?"
Cầu Quốc Hoa đang trong sự băn khoăn, đau khổ, ai biết Bạch Trân Trân sẽ đột nhiên hỏi một câu thế này, ông giật nảy mình, vội vàng lắc đầu nói.
"Điều này sao có thể?"
Nói xong, Cầu Quốc Hoa đánh giá Bạch Trân Trân từ trên xuống dưới một phen, như chém đinh chặt sắt nói: "Mặc dù dung mạo cô rất xinh đẹp, dáng người cũng ổn, nhưng tính cách của cô quái đản, lại làm nhập liệm sư thời gian dài như vậy, một nhân vật như người ta, có kiểu phụ nữ nào mà tìm không thấy, việc gì phải tìm cô?"
Bạch Trân Trân: "..."
Ngược lại cũng không cần đánh giá cô như thế, dung mạo của cô vẫn rất xinh đẹp.
Có điều đất của nhà tang lễ Thiên Thịnh sắp bị lấy đi, đây quả thật cũng là một chuyện phiền toái, mặc dù Cầu Quốc Hoa không nghèo, nhưng có lẽ cũng không có tiền mua một mảnh đất to thế này mở nhà tang lễ.
Hương Giang vốn là tấc đất tấc vàng, ông cũng là được hời, bởi vì đủ loại trùng hợp mới có nhà tang lễ này, ông kinh doanh nhà tang lễ hơn ba mươi năm, đã sớm có tình cảm với nơi này, nếu quả thật bị đổi thành bãi rác, đối với Cầu Quốc Hoa là một đả kích tuyệt đối không nhỏ.
Có điều... Điều này lại có liên quan thế nào với cô? Nếu bảo cô vì giữ vững nhà tang lễ mà hi sinh nhan sắc, Bạch Trân Trân chắc chắn sẽ không sẵn lòng. Cô chưa vĩ đại tới mức vì nhà tang lễ của người khác mà kính dâng tất cả của bản thân.
"Cho nên, chú nói những chuyện này có liên quan gì đến tôi thế?
Bạch Trân Trân rất chân thành hỏi một câu.
Cầu Quốc Hoa bị nghẹn họng, trừng to mắt nhìn về phía Bạch Trân Trân: "Cô, nếu cô không đi, nơi này sẽ thành bãi rác, chẳng lẽ cô không cảm thấy áy náy sao?"
Bạch Trân Trân xòe tay, từ chối bị áp đặt đạo đức, nói: "Chú nên đi trách Kim Thủ Thiên chứ không phải trách tôi, đâu phải tôi khiến nơi này thành bãi rác?"
Cầu Quốc Hoa: "..."
Cô nói rất có lý, nhưng vấn đề mấu chốt là, nếu như không phải bởi vì cô bị Kim Thủ Thiên để mắt tới thì cũng sẽ không có nhiều chuyện phiền toái.
Cầu Quốc Hoa không có chú ý, thế mà đã nói thẳng lời trong tâm.
Bạch Trân Trân có chút buồn cười nhìn Cầu Quốc Hoa, nhưng trong đôi mắt không có mảy may chút nét cười nào, vẻ mặt nhìn cực kì lạnh lùng.
"Thế nhưng điều này có liên quan thế nào với tôi chứ?"
Cô bảo Kim Thủ Thiên coi trọng cô sao? Cô thậm chí chưa từng thấy Kim Thủ Thiên, không biết người đó là ai, đối phương muốn cưỡng ép chiếm đoạt cô, thế có thể trách cô sao?
Cầu Quốc Hoa: "Cô sẽ không tưởng là ngài Kim bảo cô làm tình nhân của anh ta chứ?"