Nói hồi lâu, đột nhiên phát hiện Bạch Trân Trân có lẽ đã hiểu sai, Cầu Quốc Hoa vội vàng kéo hướng đang đi lệch trở lại.
"Cô suy nghĩ nhiều rồi đó? Người ta bảo cô đi sửa chữa mặt mũi lại cho thi thể, không phải bảo cô làm tình nhân, chỉ cần cô đi, cố gắng hoàn thành công việc, người ta sẽ bán mảnh đất này với giá thấp cho tôi."
Bạch Trân Trân: "Chuyện hời vậy chú tin không?"
Xác suất bánh từ trên trời rớt xuống rơi trúng vào ông có thể lớn bao nhiêu?
Mặc dù tiền lương nhập liệm sư cao, nhưng đó cũng là bởi vì ít người làm cho nên tiền lương mới cao, nhưng trên thực tế, xem như cao hơn nữa thì cũng có mức độ. Một mảnh đất bao nhiêu tiền, Bạch Trân Trân không biết, nhưng cô có thể xác định rằng khẳng định là giá trị của cái giá này đã vượt xa công sức làm việc của cô. Chính bởi vì nguyên nhân này, Bạch Trân Trân mới nhận thấy có ẩn tình ở bên trong, hơn nữa thái độ Cầu Quốc Hoa cũng có phần lập lờ nước đôi, kỳ kỳ quái quái, nếu cô không đề cao cảnh giác, thế cái đầu trên cổ của cô đã có như không. Cho nên dù là Cầu Quốc Hoa nói một cách chân thành, Bạch Trân Trân vẫn xòe tay, bày tỏ mình không đồng ý đi.
"Một cô gái yêu kiều diễm lệ, quyến rũ tươi đẹp như tôi đi đến nơi đó làm việc, nếu có ai thấy sắc rục rịch, vậy chẳng phải tôi tiêu rồi?"
Đi thì tuyệt đối sẽ không, cùng lắm thì nơi này biến thành bãi rác, những nhập liệm sư bọn họ vẫn có thể có công việc khác, ngành nghề ít người được ưa chuộng vậy đó, nhà tang lễ này không được thì đổi sang chỗ khác là được.
Ai sẽ chung tình với nhà tư bản chứ?
Cầu Quốc Hoa: "..."
Bạch Trân Trân này đúng là khó chơi.
Thấy Bạch Trân Trân hoàn toàn không chịu điệu bộ này của ông, Cầu Quốc Hoa sốt ruột, ông sầm mặt, mở ngăn kéo đã khóa, lấy ra một túi hồ sơ từ bên trong, sau đó đưa nó cho Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, cô không nên cảm thấy tất cả không có liên quan gì đến cô, trước tiên xem cái này đi."
Bạch Trân Trân nhận túi hồ sơ, trước lúc chuẩn bị mở ra, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía Cầu Quốc Hoa.
Cầu Quốc Hoa đã bị Bạch Trân Trân "dạy dỗ" sắp tự kỷ rồi, thấy cô nhìn mình thế, lập tức như xù lông hỏi: "Cô nhìn tôi làm gì?"
Bạch Trân Trân: "Túi hồ sơ cá nhân này có thể tiêu hủy không? Đồ bên trong sẽ không mất giá trị nhỉ?"
Cầu Quốc Hoa: "..."
Ông cảm thấy Bạch Trân Trân đang muốn chọc tức chết ông, sao con nhóc này bây giờ càng ngày càng trở nên khinh người?
Bạch Trân Trân thấy sắc mặt Cầu Quốc Hoa kỳ lạ, thông minh ngậm miệng lại, không tiếp tục lên tiếng nữa, cô mở túi hồ sơ ra, rút đồ bên trong ra.
"Đây là di chúc?"
Bạch Trân Trân không ngờ trong túi hồ sơ sẽ là cái này, cô ngẩn cả người, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Cầu Quốc Hoa... Ông cho cô xem di chúc làm gì?
Cầu Quốc Hoa ra hiệu cô tiếp tục xem, Bạch Trân Trân ngoan ngoãn rút di chúc ra, xem xét tỉ mỉ.
Phần di chúc này có lẽ đã được công chứng, phía trên trang được công chứng, còn có kí tên và con dấu của luật sư, hoàn toàn có tác dụng về mặt pháp luật.
Di chúc là Cầu Quốc Hoa lập, phía trên viết rõ, sau khi ông mất, tất cả di sản giao hết cho cô Bạch Trân Trân kế thừa.
Bạch Trân Trân nhìn chằm chằm tên mình rất lâu, lâu tới mức thấy tên của mình rất xa lạ, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lúng ta lúng túng nói: "Chú đem đưa tất cả tài sản cho tôi?"
Chuyện này sao nghe huyền ảo thế?
Phải biết trong lòng Bạch Trân Trân, con người Cầu Quốc Hoa vừa tham tài vừa keo kiệt, chỉ ước vắt kiệt tất cả giá trị của cô, nhưng bây giờ Cầu Quốc Hoa nói cho cô, thật ra lúc cô đến nhà tang lễ vào một năm trước ông đã sớm quyết định giao tất cả cho cô kế thừa.
Cầu Quốc Hoa chưa kết hôn, cũng không có con cái, nhưng ông có một người anh trai, có một người em gái, mỗi người đều kết hôn sinh con, nếu như ông muốn tìm người kế thừa, không phải là tìm không thấy. Nhưng ông đã lướt qua dàn hậu bối có quan hệ máu mủ cho Bạch Trân Trân tất cả.
Nói không cảm động là giả, thế nhưng, tại sao ông muốn đưa tất cả cho cô? Chẳng lẽ đều là bởi vì người sư phụ đã chết của cô sao?
Cầu Quốc Hoa nhìn Bạch Trân Trân, thấm thía nói: "Có phải cô cảm thấy tôi lúc nào cũng vắt kiệt cô không? Muốn đào rỗng tất cả tiềm lực của cô ra?"
Bạch Trân Trân không hiểu sao có chút chột dạ, cô yên lặng giao túi hồ sơ cho Cầu Quốc Hoa, nhỏ giọng nói: "Việc đó, chú Cầu, chú hiểu lầm rồi..."