Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 346 - Chương 346:

 Chương 346: Chương 346: Chương 346:

Vừa rồi Bạch Trân Trân đã thấy rất rõ ràng, Cầu Quốc Hoa rất giàu có, ông có ba căn nhà một trăm bình ở cao ốc Thiên Nguyên, còn có một căn biệt thự ở khu Tây Cống, nhưng đáng giá nhất vẫn là nhà tang lễ Thiên Thịnh này rồi. Chỉ cần có được mảnh đất, nhà tang lễ Thiên Thịnh sẽ hoàn toàn thuộc về ông rồi.

"Trân Trân, nếu như tôi không muốn giao những thứ này cho cô, vậy cô rời đi cũng không sao cả, nếu như tôi không biết thực lực của cô, vậy tôi khẳng định sẽ bất chấp kể cả nhà tang lễ Thiên Thịnh cũng không cần cũng phải che chở cô."

Nhưng hiển nhiên Bạch Trân Trân không phải người bình thường, Cầu Quốc Hoa tận mắt chứng kiến thực lực của Bạch Trân Trân. Còn nữa, mặc dù dung mạo Bạch Trân Trân xinh đẹp, nhưng cô là nhập liệm sư, suốt ngày có liên quan đến thi thể, loại người giống như là Kim Thủ Thiên bọn họ là mê tín nhất, những người phụ nữ bên cạnh chỉ cần cầm tinh con gì không hợp thì cũng sẽ không chọn, càng đừng đề cập nhập liệm sư như Bạch Trân Trân. Nếu như Bạch Trân Trân làm ngành nghề khác thì còn có thể gặp nguy hiểm, nhưng cô là nhập liệm sư, sau khi biết thân phận của cô, những người kia chắc chắn sẽ không làm gì.

Bạch Trân Trân: "..."

Ông nói vậy đúng là có mấy phần hợp lý.

Bạch Trân Trân nhắm mắt lại suy nghĩ cẩn trọng một phen, nhưng không có nhận ra có chỗ nào kỳ lạ. Hơn nữa trực giác của Bạch Trân Trân cũng không có dự cảm nguy hiểm, hiển nhiên lần này qua đó sẽ không có nguy hiểm gì. Đối phương chỉ tên điểm họ bảo cô đi, có khả năng là có mưu đồ, nhưng với năng lực của cô, khẳng định có thể vượt qua một kiếp này.

Sau khi xác nhận điểm này, Bạch Trân Trân gật đầu đồng ý: "Tôi đi."

Cầu Quốc Hoa thấy Bạch Trân Trân đồng ý, lúc này mới thở dài một hơi, vẻ mặt cũng đã hiện nét cười.

"Cô đồng ý là được, nhà tang lễ này là của cô, chỉ có mua được mảnh đất thì mới hoàn toàn là chúng ta, chờ tới khi mua được đất rồi, tôi sẽ sang tên cho cô, đến lúc đó bảo cô làm chưởng quản..."

Trước đó Bạch Trân Trân còn trẻ, cộng thêm tính cách cũng có chút u uất, Cầu Quốc Hoa chỉ tự mình ra quyết định để lại di chúc, không có nói cho Bạch Trân Trân.

Về sau tính cách Bạch Trân Trân đã xảy ra thay đổi rất nhiều, mặc dù kỹ thuật tốt, nhưng tương tự, tính tình của cô cũng trở nên bộc trực. Cầu Quốc Hoa sắp xếp cho Bạch Trân Trân nhiều công việc như vậy, để cô làm nhiều việc như vậy, nói trắng ra là, thật ra là muốn mài dũa tính cách của Bạch Trân Trân. Cầu Quốc Hoa luôn cảm thấy cứng quá dễ gãy, mềm mại quá cũng không được, kiên cường quá cũng không được, nên đạt được giá trị ở giữa những thứ đó mới tốt. Có điều bây giờ xem ra, Bạch Trân Trân trưởng thành hơn trong suy nghĩ của ông rất nhiều, những chuyện trước đó ông lo lắng cũng không phải là vấn đề gì lớn rồi.

Bạch Trân Trân nhìn về phía Cầu Quốc Hoa, thấy đối phương đang theo dõi cô, Bạch Trân Trân nhíu mày: "Chú Cầu, chú thế này là hối hận vì để lại hết gia sản cho tôi sao?"

Cầu Quốc Hoa lắc đầu, hơi xúc động nói: "Nếu sớm biết đưa cô xem di chúc sẽ trở nên ngoan ngoãn nghe lời vậy, tôi đã sớm nên đưa di chúc cho cô xem."

Cầu Quốc Hoa nói, hồi tưởng lại chuyện đã qua.

"Năm đó tôi và sư phụ..."

Anh muốn nói chuyện năm đó, nhưng không biết vì sao, nói được nửa câu, ông đột nhiên không muốn nói nữa.

Chuyện đã qua hình như cũng không có chuyện gì để nói, chuyện ông đã làm sai, tưởng rằng là có lòng tốt nhưng cuối cùng kết quả tạo thành lại không tốt.

Ngay cả giữa ông và Trần Thúy Bình, cũng là bởi vì ông mới dẫn tới tất cả kết quả này.

Ông đời này một thân một mình, lại lúc ba mươi lăm tuổi không để ý người nhà phản đối, mở nhà tang lễ này, thật ra ông làm tất cả đều là vì chuộc tội.

Chỉ là thời gian đã trôi qua không thể trở về, người cũng không thể trở lại quá khứ, bất kể ông làm bao nhiêu chuyện thì cũng không thể đền bù vết nứt năm đó.

Nhiều năm về sau, lúc lần nữa nhìn thấy Trần Thúy Bình, bên người cô đã có một cô gái xinh đẹp rồi.

Đã từng có lúc Cầu Quốc Hoa tưởng là cô gái đó là con gái của Trần Thúy Bình, nhưng biết Trần Thúy Bình cả đời chưa gả, cô gái đó chỉ là đồ đệ của bà ấy, Cầu Quốc Hoa nói không rõ khi đó tâm trạng của mình là thế nào.

Ông vẫn luôn không dám hỏi, vào thời khắc Trần Thúy Bình hấp hối, ông mới hỏi vấn đề kia ra miệng.

"Thúy Bình, em cả đời chưa gả, là bởi vì anh sao?"

Trần Thúy Bình cầm tay của ông, nhẹ giọng nói: "Điều này không có liên quan đến anh, không trách anh."

Bà ấy vốn không có ý định kết hôn, chỉ là gặp Cầu Quốc Hoa mới sinh lòng muốn kết hôn, chỉ là đoạn tình cảm kia tự nhiên mà chấm dứt, bà ấy chỉ là lại trở về lựa chọn trước đây của mình mà thôi.

Bà ấy nói cho Cầu Quốc Hoa, tất cả không trách ông, có điều hiển nhiên Cầu Quốc Hoa không thể chấp nhận kết quả này.

Ông dời tất cả tình cảm mình dành cho Trần Thúy Bình chuyển đến Bạch Trân Trân, yêu ai yêu cả đường đi, có lẽ là như thế.

Trần Thúy Bình nói Bạch Trân Trân là đệ tử duy nhất của bà ấy, bà ấy cả một đời đều không kết hôn, Bạch Trân Trân giống như con gái của bà ấy.

Cầu Quốc Hoa cũng xem Bạch Trân Trân là con gái của mình, cho nên mới cam tâm tình nguyện đưa hết tất cả cho cô.

Bình Luận (0)
Comment