"Tôi nghiêm khắc với cô như thế, bảo cô nhận nhiều việc như thế, coi cô như chiêu bài chữ vàng đánh ra, cũng đều là vì để sau này cô dễ tiếp quản nhà tang lễ hơn."
Nói xong, Cầu Quốc Hoa ho khan mấy tiếng, sống lưng càng thêm khom lại, ông không nhìn Bạch Trân Trân, chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt có thêm vài phần tiu nghỉu.
"Lúc trẻ, tôi đã hồ đồ, với sư phụ cô... tóm lại là lỗi của tôi, sư phụ cô có cô, cuối cùng y bát cũng có truyền thừa, tôi cũng không có gì cho cô, nhà tang lễ này, là món quà tôi muốn cho cô nhất."
Bạch Trân Trân cảm động, giọng nói cũng nhu hòa đi rất nhiều.
"Chú Cầu, không ngờ tình cảm chú đối với sư phụ tôi sâu đậm như vậy, tôi cũng không biết chú với sư phụ tôi thế mà còn có quá khứ như thế này."
Lúc ông ấy nói tới Trần Thúy Linh, nét mặt không giống như giả, vì Trần Thúy Linh, nguyện ý cho hết toàn bộ gia sản của mình cho cô, chỉ là bởi vì cô là đồ đệ của Trần Thúy Linh.
Phần tình cảm này quả thực rất khiến người ta cảm động.
Bây giờ, lúc này, Bạch Trân Trân cảm thấy hình như mình nói gì cũng có chút không quá thích hợp, dứt khoát không nói gì cả.
Cầu Quốc Hoa lải nhải một mớ, cuối cùng ông ấy thở dài một hơi, quay đầu nhìn Bạch Trân Trân.
"Tôi nghĩ rồi, nếu cô không muốn đi, vậy thì thôi, bang Hưng chung quy không phải nơi tốt gì..."
Cầu Quốc Hoa nói xong lời này, cả người đều trông già đi rất nhiều, nhà tang lễ Thiên Thịnh là tâm huyết cả đời của ông ấy, cũng là món quà ông ấy muốn tặng cho Bạch Trân Trân.
Nơi này có ý nghĩa khác với ông ấy, năm đó, khi biết Trần Thúy Linh đi vào con đường Nhập Liệm Sư này, ông ấy đã muốn mở một nhà tang lễ cho bà ấy.
Cho dù hầu hết người Hương Giang đều cảm thấy chuyện tiếp xúc với người chết xui xẻo, có tiền cũng không muốn mở nhà tang lễ, nhưng ông ấy lại không hề do dự.
Lúc đầu mở nhà tang lễ cũng đã gặp phải ngăn cản đủ điều, may mà cuối cùng ông ấy kiên trì được.
Bây giờ lại đối mặt lựa chọn khó khăn, mới đầu Cầu Quốc Hoa muốn để Bạch Trân Trân đi.
Nhưng bây giờ sau khi nói chuyện với Bạch Trân Trân, ông ấy đã hủy bỏ ý nghĩ để cô đi.
"Bỏ đi, cô xinh đẹp như thế này, dáng người lại đẹp như vậy, lỡ như có một số kẻ lất cất ra tay với cô thì phiền."
"Cho dù cô là đại sư, nhưng có lợi hại mấy thì có thể lợi hại qua súng không? Cô đối phó với quỷ và người chết được, nhưng chưa chắc đối phó được người sống."
"Nếu đối phương thật sự làm gì với cô, có một vạn thủ đoạn có thể khiến cô gặp tai ương..."
"Bỏ đi bỏ đi, đều là mệnh, nhà tang lễ không giữ được, cùng lắm chúng ta tới nơi khác mở, chỉ cần người còn, nơi nào cũng là nhà tang lễ."
Vốn dĩ ông ấy tới thuyết phục Bạch Trân Trân, kết quả nói mãi nói mãi, ngược lại bản thân ông ấy chạy lệch, cảm thấy Bạch Trân Trân đi chuyến này vô cùng nguy hiểm, dứt khoát bảo cô đừng đi nữa.
Bạch Trân Trân: "..."
Ông ấy tự nói một mình, Bạch Trân Trân ngay cả cơ hội xen vào cũng không có, đợi sau khi ông ấy nói hết, Bạch Trân Trân thở dài, trong ngữ khí có thêm vài phần bất lực.
"Chú Cầu, chú thật sự không định để tôi đi?"
Trên mặt Cầu Quốc Hoa hiện ra vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn kiên định gật đầu: "Đúng, đừng đi nữa."
Bạch Trân Trân đứng dậy, gật đầu với ông ấy: "Vậy được, tôi không đi nữa, vậy trước khi nhà tang lễ giải trừ, nghỉ phép hằng năm của tôi vẫn tính đúng chứ?"
Cầu Quốc Hoa: "..."
Đây hình như có hơi khác so với sự phát triển trong tưởng tượng của ông ấy, nhưng Bạch Trân Trân đã nói như vậy rồi, ông ấy còn có thể nói gì?
Cầu Quốc Hoa cứng nhắc gật đầu, miễn cưỡng lộ ra nụ cười với Bạch Trân Trân, chỉ là nụ cười đó nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy gượng ép.
Bạch Trân Trân giống như không phát giác được điểm này, gật đầu với Cầu Quốc Hoa, lại qua loa an ủi ông ấy vài câu, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của Cầu Quốc Hoa.
Sau khi Bạch Trân Trân rời đi, phòng làm việc lại chìm vào trong một mảnh tĩnh lặng, Cầu Quốc Hoa đứng ngơ tại chỗ một lúc, sau đó chân nhũn xuống, trực tiếp ngồi phịch lên ghế.
Không nên như thế này.
Nhưng rõ ràng ông ấy đã đánh giá cao trọng lượng của mình, cho dù đã tăng thêm thẻ bạc, lựa chọn của Bạch Trân Trân dường như cũng không có gì khác biệt so với trước đây.
Vậy vừa nãy ông ấy quanh co một vòng là vì cái gì?
Ngay khi cả người Cầu Quốc Hoa rơi vào trong hoài nghi chính mình, tiếng chuông điện thoại giống như bùa đòi mạng vang lên, thân thể của Cầu Quốc Hoa run lên một cái, run rẩy vươn tay ra, nhận điện thoại.
"Ngài Kim..."