Đồng thời lúc này, Bạch Trân Trân đã rời khỏi nhà tang lễ, bước chân của cô nhẹ tênh, trên dưới toàn thân tràn ngập hơi thở vui vẻ.
Ánh nắng chiếu lên người Bạch Trân Trân, khiến cô vốn đã rạng rỡ càng thêm phát sáng lấp lánh.
Tiếng còi xe ô tô bíp bíp vang lên, Bạch Trân Trân nhìn theo âm thanh, nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ bắt mắt đỗ ở đó.
Xe ở niên đại 90 đậm mùi phục cổ, ngay cả loại xe thể thao này, đường nét trông đều mang theo một hơi thở phục cổ thời gian lắng đọng.
Cửa sổ xe hạ xuống, một người phụ nữ trẻ ăn mặc thời thượng ra sức vẫy tay với Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, ở đây!"
Bạch Trân Trân có hơi kinh ngạc, không ngờ người ngồi trong chiếc siêu xe đậm phong cách phục cổ như vậy lại là người mình quen.
"Văn Khiết, sao cô tới đây?"
Người lái siêu xe bắt mắt đó là Đỗ Văn Khiết, cô ta không tới một mình, người đang ngồi ở ghế phụ là Hách Cầm Vận, tính cách của cô ta khá hướng nội, cách làm của người hướng ngoại như Đỗ Văn Khiết khiến cô ta cảm thấy hơi xấu hổ.
Bạch Trân Trân: "..."
Cô không ngờ Đỗ Văn Khiết lại là một người như vậy, không giống như Đỗ Văn Khiết cô nhìn thấy ở Trần Gia Thôn trước đây.
Đỗ Văn Khiết trước đây dũng mãnh như vậy sao?
Bạch Trân Trân sải bước đi tới.
Đỗ Văn Khiết nhìn thấy Bạch Trân Trân tới, lập tức mở cửa xe xuống xe, hí ha hí hửng chạy về phía Bạch Trân Trân, ôm chầm lấy cô.
"Trân Trân, lại gặp mặt rồi, rất vui khi gặp được cô."
Bạch Trân Trân: "..."
Tuy cô cũng là một người rất nhiệt tình, nhưng so với hán sĩ xã giao, vẫn còn kém xa.
Bạch Trân Trân yếu ớt lên tiếng nói: "Cái kia, Văn Khiết, chúng ta chẳng qua mới không gặp một ngày, cô có tới mức nhiệt tình như vậy không?"
Đỗ Văn Khiết buông Bạch Trân Trân ra, giơ ra một ngón tay lắc lắc: "Không không không, một ngày không gặp như cách ba thu, tính cả một buổi hôm nay, chúng ta đã hơn bốn năm không gặp rồi."
Bạch Trân Trân: "..."
Loại lời ghẹo gái vừa cũ kỹ vừa dầu mỡ này sao cô ta có thể mặt không đổi sắc nói ra?
Hách Cầm Vận đang ngồi trong xe cũng có hơi không nhìn nổi, cô ta yếu ớt lên tiếng: "Chi bằng chúng ta tới quán trà rồi nói?"
Tuy đây là ở bên ngoài nhà tang lễ, nhưng không có nghĩa ở đây không có bóng người, Đỗ Văn Khiết quá rêu rao rồi, cô ta thật sự sợ họ bị người khác nhận ra.
Nếu bị nhận ra, sau này lại bị người ta mời đi bắt quỷ, họ còn bày ra dáng vẻ của đại sư kiểu gì?
Cảm ơn Hách Cầm Vận cứu Bạch Trân Trân ra khỏi hoàn cảnh ngượng ngập này, Đỗ Văn Khiết dùng sức vỗ vai Bạch Trân Trân, cười nói.
"Trân Trân, lên xe, chuyện hôm qua còn chưa cảm ơn cô nữa, hôm nay tôi mời!"
Bạch Trân Trân gật đầu, đơ mặt ngồi lên xe thể thao màu đỏ bắt mắt của Đỗ Văn Khiết.
Hách Cầm Vận ngồi ở ghế phụ quay đầu nhìn Bạch Trân Trân, dịu giọng nói: "Trân Trân, hôm qua thật sự rất cảm ơn cô, nếu không phải có cô, chúng tôi cũng không thể thoát khỏi Thiên Cương Thất Sát Trận, sau khi tôi và A Khiết thương lượng, quyết định sẽ cảm ơn cô thật đàng hoàng."
Đợi sau khi Hách Cầm Vận nói xong, Đỗ Văn Khiết mới bổ sung: "Kỳ Lỗi và Vương Chiêu vốn cũng chuẩn bị tới, nhưng trong nhà họ có chuyện nên về trước rồi, họ đã đưa tiền cho tôi, bảo cô chiêu đãi cô thật tốt, chỉ cần cô muốn, cho dù là mặt trăng ngôi sao, tôi cũng hái xuống cho cô."
Đỗ Văn Khiết phát biểu hùng hồn, nhìn tư thế một tay giữ vô lăng của cô ta, trông giống như bá đạo tổng tài trong sách đi ra.
Bạch Trân Trân phát giác mình đang nghĩ chuyện quái quỷ gì rùng mình, vội vã xua đuổi suy nghĩ lung tung trong đầu đi.
Tội lỗi tội lỗi, đang yên đang lành cô suy nghĩ bậy bạ cái gì?
Xe đi nhanh, nhà tang lễ nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, Hách Cầm Vận ngồi ở hàng trước dùng một loại tư thái có hơi vặn vẹo xoay người nói chuyện với Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, tôi đã chuẩn bị một số sách, đều là sách không thể mua được bên ngoài, cô có thể xem thử, tôi cảm thấy số sách này có thể sẽ hữu dụng với cô."
Lần trước khi gặp mặt, Hách Cầm Vận đã phát hiện tuy Bạch Trân Trân có năng lực xuất chúng, thiên phú cực đỉnh, nhưng lại hiểu biết rất ít về một số thường thức trong huyền môn.
Sau này biết Bạch Trân Trân là dựa vào những quyển sách huyền học bán trên thị trường tìm hiểu kiến thức liên quan, Hách Cầm Vận đã không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung tâm trạng của mình.