Ông Tấn Hoa nói: "Cô ta đã bị khống chế rồi, nhưng bây giờ các bằng chứng chưa đủ, sau bốn mươi tám tiếng chúng tôi phải thả cô ta ra."
Hiện giờ chỗ Tống Nhã Lan không có bất cứ chứng cứ phạm tội nào, mọi thứ chỉ là hoài nghi mà thôi, cho nên họ chỉ có thể giam cô ta bốn mươi tám tiếng, sau đó phải thả người.
Vốn dĩ anh không muốn tới tìm Bạch Trân Trân, nhưng bên phía Tống Nhã Lan sắp tới thời gian giam giữ rồi, cho nên chỉ có thể tới tìm Bạch Trân Trân.
"Được, tôi đi với anh một chuyến, anh đợi chút, tôi trở vào thay bộ đồ."
Trên người Bạch Trân Trân còn đang mặc đồ ở nhà, không phù hợp cùng Ông Tấn Hoa ra ngoài, cô bảo anh đợi ở dưới lầu, mình lên lầu thay bộ đồ, lại đựng chu sa và bút lông, bách khoa toàn thư phù lục vào ba lô, sau khi vũ trang đầy đủ mới xuống lầu.
"Xuất phát thôi."
Ông Tấn Hoa đưa Bạch Trân Trân tới bệnh viện trước.
Đương nhiên, không phải tới bệnh viện sắp thành quỷ vực lần trước, Ông Tấn Hoa đã báo cáo tình hình của bệnh viện lần trước lên trên rồi, dựa theo lời anh, bên đó đã có người đi xử lý.
Chu Mẫn Du được đưa tới một bệnh viện khác, bởi vì tình huống của cô ta đặc biệt, dĩ nhiên có phòng bệnh riêng.
Loại tình huống này của cô ta cũng không cần hộ công thường trực, giờ này, trong phòng bệnh chỉ còn Chu Mẫn Du hôn mê bất tỉnh.
Lúc Bạch Trân Trân tới, nhìn thấy bảy tám bóng ma vây quanh Chu Mẫn Du trong phòng, trên mặt họ lộ ra vẻ thèm khát dữ dội, hiển nhiên là nhắm vào thân thể không có linh hồn của Chu Mẫn Du.
Chu Mẫn Du dùng bí pháp tráo đổi linh hồn giữa mình và Tống Nhã Lan, linh hồn hiện giờ của cô ta ở trong thân thể của Tống Nhã Lan, mà Tống Nhã Lan bị cô ta chen ra khỏi thân thể, trở thành cô hồn dã quỷ.
Người đó chính là não yêu đương từ đầu tới cuối, lần trước Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa tới nhà cha mẹ cô ta, muốn giải quyết vấn đề của Tống Nhã Lan, kết quả cô ta thì hay, tuôn ra một tràn với cha mẹ cô ta.
Nói đơn giản, chính là Lý Gia Vận đã chết, cô ta cũng không muốn sống một mình, trên bích lạc dưới hoàng tuyền, cô ta muốn tìm được Lý Gia Vận.
Nghe nói vợ chồng nhà họ Tống bị cô ta chọc tức tới nhập viện, tình huống của Tống Chí Viễn còn đỡ hơn chút, tình huống của Dư Thu Hồng dường như không tốt lắm.
Nhưng Bạch Trân Trân không quá quan tâm tới hai người họ, có đứa con gái ngu muội như Tống Nhã Lan, người khác nói gì, cũng không giúp được đôi vợ chồng đó.
Tóm lại, linh hồn của Chu Mẫn Du không nằm trong thân thể của cô ta, cho nên thân thể cô ta bỏ lại đây chỉ là một cái xác rỗng mà thôi, tuy còn duy trì cơ năng sinh lý, nhưng kỳ thực cô ta đã chết rồi.
Nhưng một cái xác như vậy rất dễ bị cô hồn dã quỷ nhắm tới, cho dù là linh hồn và thân thể không tương xứng, cho dù ám vào, có thể cũng không thể sinh tồn quá lâu ở thế giới này, nhưng chung quy có cơ hội có thể sống sót tồn tại ở thế giới này.
Cho nên như lẽ đương nhiên, thân thể của Chu Mẫn Du bị cô hồn dã quỷ lăm le.
"Cô Bạch, có vấn đề gì sao?"
Dĩ nhiên Ông Tấn Hoa đã chú ý tới sự thay đổi từ biểu cảm của Bạch Trân Trân, anh lên tiếng hỏi một câu.
Bạch Trân Trân gật đầu: "Quả thực có vấn đề, thân thể của Chu Mẫn Du bị quỷ nhắm vào."
Bên cạnh giường bệnh có tổng cộng tám con quỷ vây quanh, con nào cũng thảm không nỡ nhìn, quỷ đột tử, quỷ chết oan, ngoài ra còn có một con lệ quỷ áo đỏ.
Họ đều nhắm vào thân thể của Chu Mẫn Du.
Nhưng đoán chừng họ sợ bị đám quỷ khác tấn công, cho nên đều an tĩnh đứng ở đó, không tự tiện hành động.
Lúc Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa vào, họ không thèm để mắt tới, hiển nhiên không để hai người vào mắt.
Bạch Trân Trân trực tiếp xé nát một lá bùa trừ tà, ánh sáng màu vàng nhạt lóe qua, những cô hồn dã quỷ đó gào thét một tiếng, biến mất hết.
Con lệ quỷ áo đỏ đó vẫn ở lại, nó ngồi xổm trên đầu của Chu Mẫn Du, nét mặt cảnh giác nhìn Bạch Trân Trân, giống như đang đánh giá thực lực của cô.