Bạch Trân Trân lặng lẽ nhìn nó, lại lấy ra một nắm bùa, lệ quỷ áo đỏ thấy vậy, dứt khoát biến mất.
Đùa cái gì, nhiều bùa như thế cộng lại đều có thể khiến nó hồn phi phách tán rồi, nó nào dám ở lại cương?
Thấy nữ quỷ áo đỏ biến mất, Bạch Trân Trân cười, nhét một nửa giấy bùa trong đó vào trong túi của mình, nửa còn lại đưa cho Ông Tấn Hoa.
"Mớ này cho anh, xé ra là có thể dùng, nếu gặp phải thứ gì không đối phó được, trực tiếp xé ra dùng."
Nhưng bùa giấy hầu như đều chỉ dùng một lần, nhưng lại rất phù hợp cho người bình thường dùng, loại như bùa ngọc có thể sử dụng nhiều lần, nhưng bởi vì phải sử dụng linh lực khởi động, ngược lại có rất nhiều hạn chế.
Mắt của Ông Tấn Hoa sáng lên: "Vậy tôi xin."
Bạch Trân Trân nhìn anh: "Lấy tiền nhé."
Tay cầm bùa giấy của Ông Tấn Hoa khựng lại một giây, nhưng rất nhanh lại nói: "Đó là nên mà."
Thấy anh như vậy, nụ cười trên mặt Bạch Trân Trân càng tươi, cô vỗ cánh tay của Ông Tấn Hoa, cười nói: "Nhưng tôi có thể giảm giá cho anh, giảm 30%, anh trả tôi tiền công là được."
Tốt xấu cũng là bạn bè, cho miễn phí không được, nhưng thu tiền anh thì được.
Ông Tấn Hoa cười, rất thích sự thẳng thắn của Bạch Trân Trân.
Sau đó, cô đi tới bên cạnh Chu Mẫn Du, cúi đầu quan sát Chu Mẫn Du nằm ở đó.
Hồn phách của Chu Mẫn Du rời khỏi thân thể đã được một tháng, không có linh hồn tư dưỡng thân thể, cô ta lại không thể ăn uống, chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng duy trì sinh mạng.
Thời gian một tháng đủ khiến thân thể cô ta xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, dáng vẻ này của cô ta, nói là da bọc xương cũng không quá, nếu đưa bộ dạng này ra, không cần hóa trang hiệu ứng, trực tiếp có thể lên diễn gia tộc cương thi.
Bạch Trân Trân nghĩ tới lời kể của người khác, sau khi tốt nghiệp, cô ta liên tục phẫu thuật thẩm mỹ, phẫu thuật thành có vài phần tương tự với Bạch Trân Trân, ánh mắt liền rơi lên mặt Chu Mẫn Du.
Cô ta gầy đến biến dạng, dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ trông cực kỳ rõ ràng, bởi vì đang nhắm mắt, ngược lại không nhìn ra tình huống cụ thể, chỉ là nhìn từ đường nét ngũ quan hiện có, quả thực có thể nhìn ra chút bóng dáng của cô ta.
Oán khí trên người người này rất nhiều, cũng không biết rốt cuộc cô ta đã làm gì, trong thân thể nhỏ bé cất giấu nhiều oán khí như vậy, Bạch Trân Trân chạm nhẹ vào thân thể của cô ta, những oán khí trong thân thể cô ta giống như bị kinh động, tràn về một chỗ, rất nhanh mặt của cô ta bởi vì oán khí tích lũy quá nhiều, mà biến thành màu đỏ đen.
Dĩ nhiên Ông Tấn Hoa không nhìn thấy oán khí, nhưng anh có thể nhìn thấy sự thay đổi của Chu Mẫn Du, sau khi nhìn thấy mặt của cô ta đột nhiên đen lại, anh vô thức nhìn Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch, cô ta làm sao vậy?"
Bạch Trân Trân trả lời: "Oán khí quá nhiều, bắt đầu phản phệ rồi, sở dĩ cô ta suy kiệt khí quản là bởi vì oán khí trên người cô ta."
Nhiều oán khí như vậy tụ trên cơ thể, cho dù là người bình thường hồn thể đầy đủ, cũng dễ bị dày vò tới yếu ớt lắm bệnh, càng huống hồ là tình huống hiện tại của cô ta.
Không có linh hồn ở trong thân thể chống đỡ, sự ăn mòn của oán khí dĩ nhiên trở nên lợi hại hơn.
"Anh ra ngoài canh cửa giúp tôi, tôi vẽ chút bùa cho cô ta, đảm bảo cô ta có thể sống sót trước rồi tính."
Tình trạng thân thể của Chu Mẫn Du rất tồi tệ, vẫn nên giữ thân thể của cô ta trước rồi tính, nếu không đợi thân thể cô ta hoàn toàn chết đi, đoán chừng linh hồn của cô ta cũng sẽ không quay lại được nữa.
Đương nhiên, chắc chắn Chu Mẫn Du mong chờ tình huống đó xảy ra, nhưng sao Bạch Trân Trân có thể cho phép chứ?
Ông Tấn Hoa không hỏi nhiều, trực tiếp xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, mà Bạch Trân Trân cởi áo của Chu Mẫn Du ra, chuẩn bị vẽ bùa lên người cô ta.
Khi cởi áo của cô ta ra, Bạch Trân Trân mới phát hiện rốt cuộc Chu Mẫn Du này điên khùng cỡ nào.
Thân thể của cô ta vốn giống như bàn giặt đồ, trước sau đồng nhất, không nhìn ra đặc trưng phái nữ, nhưng bây giờ lại nhấp nhô, đồi núi trập trùng, cực kỳ tráng kiện.
Sức mạnh của kỹ thuật khoa học quả nhiên khác biệt, kiểu thay đổi này thật sự khiến người ta cảm thán.
Bạch Trân Trân cảm thán một tiếng, sau đó thu liễm tâm tư, bắt đầu nhanh chóng làm việc.