Nếu là trước đây, chắc chắn anh ấy sẽ cho rằng Tống Nhã Lan đang giả điên giả ngốc, hoặc thật sự mắc bệnh thần kinh gì đó, nhưng sau khi biết trong thân thể của Tống Nhã Lan là linh hồn của Chu Mẫn Du, anh ấy không nghĩ như vậy nữa.
Ai biết đây là nguyên nhân gì ngoài phạm trù tri thức của anh ấy? Thân thể quỷ hồn không tương khớp, cho nên mới sẽ như vậy? Hoặc là bởi vì phản ứng bài trừ, hoặc là chịu công kích của lệ quỷ khác...
Trong đầu Từ Phong xuất hiện đủ loại suy đoán, nhưng lại không có suy đoán nào có thể chắc chắn.
Anh ấy hít sâu một hơi, đuổi Trịnh Hải Triều và Dương Nhuận Trạch ra ngoài canh, đừng để người khác phát hiện tình huống ở đây.
"Nếu Ông Tấn Hoa và cô Bạch tới, lập tức bảo họ tới, họ có thể giải quyết chuyện ở đây."
Hai người nghe vậy, lập tức gật đầu đồng ý, sau đó họ không nán lại lâu, bước chân vội vã rời khỏi nơi này.
Một mình Từ Phong ở lại đây, cũng may chỗ phòng tạm giam này không có tạm giam ai khác, nếu không, bộ dạng điên khùng này của cô ta bị người khác nhìn thấy, sợ là sẽ dọa phạm nhân khác.
Mà lúc này, Tống Nhã Lan trong phòng tạm giam lại vốn không nghĩ tới chuyện gì khác, cô ta chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng giống như đang bị thiêu đốt, cảm giác đau đớn trải khắp toàn thân, thân thể và linh hồn tựa như bị người xé ra, cảm giác đau đớn gần như ép điên cô ta.
Trong miệng cô ta phát ra tiếng gào thét ư ư, hai tay vô thức ôm lấy thân thể của mình, trên làn da mịn màng trắng nõn lập tức xuất hiện từng vết máu, nhưng điều này vẫn không thể giảm bớt đau đớn trong lòng cô ta.
"A! A! A! A!"
Cô ta gào thét, não tựa như sôi trào, trước mắt cô ta xuất hiện tầng tầng bóng đen, ảo giác không ngừng xuất hiện như đèn led, diễn tấu trước mắt cô ta.
Trong vô số ảo ảnh mơ hồ không rõ đó, Tống Nhã Lan nhìn thấy một bóng dáng vô cùng rõ ràng.
Cô gái dung mạo xinh đẹp từ trên cao nhìn xuống cô ta, tựa như đang nhìn một con sâu thối.
"Chu Mẫn Du, cô có tởm không? Sao cái gì cô cũng bắt chước tôi?"
"Cóc đi guốc khỉ đeo hoa biết không? Cho dù cô cố bắt chước tôi, cũng không thể biến thành tôi."
"Chu Mẫn Du, cô luôn so với tôi làm gì? Cô có tư cách gì so với tôi?"
"Chu Mẫn Du, cô không cảm thấy như vậy rất tởm sao?"
Ngày càng nhiều người xuất hiện bên cạnh cô ta, những người đó vây quanh cô ta, chỉ chỉ trỏ trỏ cô ta.
"Đây chính là đồ bắt chước, luôn thích bắt chước mỹ nữ trong lớp họ."
"Xấu thành thế này, còn bắt chước người ta, nếu tôi là cô ta, dứt khoát tìm sợi dây thừng thắt cổ chết cho rồi."
"Xấu xí mà mơ đẹp, bắt chước người ta cách mấy, không phải vẫn không bằng người ta sao?"
"Chậc, khen cô ta vài câu, liền thật sự tưởng cô ta giống Bạch Trân Trân? Cô ta ngay cả một đầu ngón tay của Bạch Trân Trân cũng không bằng."
Hai mắt của Tống Nhã Lan đỏ ngầu, giống như có máu tươi sắp chảy ra từ trong mắt cô ta, cô ta há miệng ra, phát ra tiếng thét chói tai, sức lực cào cấu thân thể của mình ngày càng lớn.
Chỉ có cảm giác đau đớn trên cơ thể mới có thể giảm nhẹ thống khổ của cô ta.
Bốn năm đại học, cô ta luôn sống dưới bóng của Bạch Trân Trân, cô là ánh trăng sáng cao cao tại thượng, cô ta chỉ là bùn nhão dưới đất, mặc kệ cô ta bắt chước cô thế nào, ở trong mắt người khác, cô ta đều không bằng Bạch Trân Trân.
Biến thành Bạch Trân Trân, thay thế Bạch Trân Trân, đó đã trở thành chấp niệm của cô ta, cô ta vô cùng hi vọng có một ngày có thể biến thành Bạch Trân Trân.
Cho nên sau khi tốt nghiệp, cô ta khóc lóc van nài xin tiền gia đình, hoàn thành lần phẫu thuật thẩm mỹ đầu tiên, dựa vào vẻ đẹp sau khi phẫu thuật, cô ta lại có được một số tiền, sau đó tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ lần nữa.
Lúc này, cô ta nghe nói Bạch Trân Trân làm Nhập Liệm Sư, người vốn tâng bốc cô bắt đầu chê bai cô, ngược lại cô ta bởi vì ngày càng sống tốt, trở thành người được mọi người ngưỡng mộ.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Cô ta dựa vào dung mạo tương tự Bạch Trân Trân, dụ dỗ được Lý Gia Vận, cô ta biết Lý Gia Vận coi cô ta là đồ thay thế, cô ta không quan tâm, cô ta bắt chước dáng vẻ của Bạch Trân Trân, từng chút câu dẫn trái tim của Lý Gia Vận.
Đàn ông đều cùng một kiểu, cái họ nhìn trúng chỉ có dung mạo của phụ nữ mà thôi, ngoài dung mạo, họ không quan tâm cái gì cả.
Chỉ cần dỗ dành đàn ông đủ vui, cái gì anh ta không đồng ý?
Sau khi trải đủ nhiều, Chu Mẫn Du phát hiện, mình của quá khứ quá hạn hẹp, cô ta một lòng muốn thay thế Bạch Trân Trân, nhưng thay thế Bạch Trân Trân có ý nghĩa gì?
Lẽ nào cô ta phải đi làm Nhập Liệm Sư luôn sao?
Cho nên cô ta đổi hướng, biến thành Tống Nhã Lan.
Thấy mọi thứ sắp thành công, nhưng không ai biết đã xảy ra vấn đề ở đâu, cô ta cũng không hiểu vì sao mình lại biến thành thế này.