Tống Nhã Lan, không, nên nói là Chu Mẫn Du, cô ta bị đau đớn dày vò đến chết đi sống lại, gào thét cũng được, khóc lóc cũng xong, tứ chi không ngừng bò qua lại trong phòng cũng được, đều chỉ là để giảm nhẹ đau đớn của cô ta.
Cơn đau khi thân thể và linh hồn sắp bị xé rách ra khiến cô ta sắp điên, đại não hoàn toàn không thể suy nghĩ bình thường.
Đợi khi Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa tới, nhìn thấy Tống Nhã Lan bò lết lung tung khắp sàn trong phòng thẩm vấn.
Từ Phong mệt mỏi, bất lực nói: "Tôi cũng không biết cô ta làm sao, đột nhiên bắt đầu phát điên, Trịnh Hải Triều và Dương Nhuận Trạch đều bị cô ta dọa sợ."
Trên thực tế, nếu không phải anh ấy nghĩ cách bảo người ngăn lại, sẽ có nhiều người bị cô ta dọa sợ hơn.
Bạch Trân Trân nhìn Tống Nhã Lan u ám bò trên sàn, lên tiếng nói: "Không có gì, chỉ là linh hồn và thân thể đột nhiên không quá dung hợp, đau đớn cô ta chịu đựng bây giờ đoán chừng là đau gấp ba tới năm lần nỗi đau sinh con."
Nỗi đau gấp ba tới năm lần nỗi đau sinh con?
Từ Phong và Ông Tấn Hoa rùng mình, sắc mặt nhìn Tống Nhã Lan cũng thay đổi.
Đau thành bộ dạng này, chẳng trách cô ta sẽ phát điên.
"Mở cửa ra, để tôi vào đi."
Bạch Trân Trân chỉ vào cánh cửa đang khóa, ra hiệu Từ Phong mở cửa.
Nhưng Từ Phong hơi không yên tâm, vội vàng lên tiếng nói: "Cô Bạch, lỡ như cô ta tấn công cô thì phải làm sao?"
Bạch Trân Trân mỉm cười, hoàn toàn không quan tâm nói: "Không sao, cô ta không làm hại được tôi."
Điểm này cô vẫn có tự tin, cô trước đây vẫn không dám khẳng định, nhưng cô bây giờ đã không phải là cô của trước đây, đối phó Tống Nhã Lan, chuyện nhỏ mà thôi.
Thấy Bạch Trân Trân nói vậy, Từ Phong cũng không nói gì thêm, mở chìa khóa để Bạch Trân Trân đi vào.
Bạch Trân Trân đi vào phòng thẩm vấn, sau khi Tống Nhã Lan phát hiện có người xông vào, lập tức nhào về phía cô, cô ta há to miệng, giống như muốn cắn nát cổ họng của cô.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, mắt của Bạch Trân Trân nguy hiểm híp lại, sau đó nghiêng người tránh khỏi đòn tấn công của Tống nhã Lan, sau đó giơ tay lên, chuẩn xác đánh vào gáy của cô ta.
Thân thể Tống Nhã Lan run lên, mắt nhắm lại, ngất xỉu.
Bạch Trân Trân nhếch khóe môi, giơ tay cởi áo của cô ta ra.
Đương nhiên bởi vì cô ta bây giờ mặt hướng xuống đất, sau khi quần áo cởi ra, chỉ lộ ra lưng của cô ta, không có trần truồng.
Bạch Trân Trân lấy bút lông đã chấm chu sa ra, bắt đầu vẽ bùa lên lưng Tống Nhã Lan.
Khi vừa mới nhìn thấy Tống Nhã Lan, Bạch Trân Trân đã phát hiện vấn đề – Linh hồn của Chu Mẫn Du và thân thể của Tống Nhã Lan sản sinh phản ứng bài xích, linh hồn vốn dĩ dung hợp gần như hoàn toàn đang bị thân thể của cô ta bài trừ.
Đương nhiên, thân thể của bản thân cô ta đang kêu gọi cô ta, thân thể không thuộc về cô ta này dĩ nhiên không giữ được cô ta.
Bạch Trân Trân vẽ mấy loại bùa, linh hồn và thân thể của cô ta phân ly ngày càng dữ dội, Bạch Trân Trân vừa vươn tay, tóm lấy hư ảnh đó, sau đó dùng lực kéo, kéo linh hồn của Chu Mẫn Du ra khỏi thân thể của Tống Nhã Lan.
Thân thể của Tống Nhã Lan ngất đi, nhưng linh hồn kéo ra lại tỉnh táo, sau khi Chu Mẫn Du phát hiện linh hồn của mình bị kéo ra, cô ta phát ra tiếng thét đinh tai nhức óc.
"Thả tôi ra, cô thả tôi về, đó là thân thể của tôi, đó là thân thể của tôi!!!"
Cô ta đã trù tính lâu như thế, khó khăn lắm mới có được thân thể hoàn mỹ như thế này, mặc kệ là thân phận địa vị hay là tướng mạo, đều vô cùng phù hợp thân phận của cô ta, Chu Mẫn Du rất hài lòng với thân thể của Tống Nhã Lan.
Thấy đổi hồn sắp thành công, ai có thể ngờ được giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, thế mà mình lại bị người ta kéo ra khỏi thân thể của Tống Nhã Lan.
Đương nhiên cô ta không cho phép chuyện như vậy xảy ra, tức giận đấm đá người đang tóm cô ta, cố gắng muốn quay về thân thể của Tống Nhã Lan.
Đáng tiếc là Bạch Trân Trân không phải nhân vật phản phái thích nói nhảm với người khác, cô móc ra một người giấy nhỏ, vo linh hồn của Chu Mẫn Du lại, nhét vào trong người giấy nhỏ không vẽ mắt miệng và tai.
Người giấy nhỏ lập tức an ổn, thân thể của Tống Nhã Lan cũng an tĩnh lại, nhưng cô ta vẫn còn thở, chưa chết.
Dù sao thì linh hồn của Tống Nhã Lan còn tồn tại, chỉ cần linh hồn của cô ta quay về thân thể, cô ta sẽ có thể sống lại.
Nhưng dựa theo kiểu não yêu đương đó của Tống Nhã Lan, chưa chắc sẽ tự nguyện quay về thân thể, cho nên Bạch Trân Trân vẽ bùa gọi hồn phiên bản tăng cường cho cô ta, đảm bảo linh hồn của cô ta có thể quay về thân thể.
Còn sau khi quay về thân thể, liệu cô ta có vì Lý Gia Vận mà tự vẫn không, việc đó không liên quan tới cô.
Bạch Trân Trân cất người giấy nhỏ, ra khỏi phòng tạm giam, sau đó nói đơn giản tình hình của Tống Nhã Lan.