Bạch Trân Trân nghiêng đầu nhìn Ông Tấn Hoa, mỉm cười trả lời: "Bởi vì cô ta là não yêu đương."
Ông Tấn Hoa: "Hả?"
Niên đại này vẫn chưa có từ não yêu đương này, nhưng gần như có từ thay thế, chính là tình yêu trên hết, không có đàn ông không thể sống.
"Trong mắt cô ta chỉ có một người đàn ông mà thôi, ngoài đàn ông, không có gì cả."
Đương nhiên, thời đại này, hi sinh vì đàn ông dường như vẫn là điểm đáng được khen ngợi, nếu có một người phụ nữ hi sinh tất cả vì một người đàn ông, thậm chí người khác sẽ nói cô ta vĩ đại.
Ông Tấn Hoa bật thốt: "Đây có gì vĩ đại?"
Vì đàn ông, người nhà cũng không cần, sinh mạng của mình cũng không cần, nếu người đàn ông này xứng đáng thì thôi, nhưng anh ta không xứng đáng, sự hi sinh của cô ta hoàn toàn là sự hi sinh vô nghĩa.
Bạch Trân Trân cười phụt một tiếng nói: "Người phụ nữ mà rất nhiều người đàn ông mơ ước không phải chính là như thế này?"
Mặc kệ mình làm chuyện gì, không tốt với cô ta thế nào, người phụ nữ đều sẽ một lòng một dạ với mình, tình nguyện hi sinh tất cả vì mình.
Đứng ở góc độ người đàn ông mà suy nghĩ, có một người phụ nữ như vậy, quả thực là một chuyện rất sung sướng.
Bạch Trân Trân: "Nhưng nuôi ra một đứa con gái như vậy, đối với cha mẹ mà nói chính là họa lớn."
"Đương nhiên, người phụ nữ hi sinh tất cả vì đàn ông sẽ không suy nghĩ tới những chuyện này, người phụ nữ như vậy ngược lại sẽ cảm thấy bản thân rất vĩ đại."
Ông Tấn Hoa: "..."
Không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy chủ đề này có chút nguy hiểm, Ông Tấn Hoa thông minh ngậm miệng lại, không nói gì hết.
Sau khi Bạch Trân Trân nói một lúc, đột nhiên ý thức hình như chỉ có một mình mình nói, cô có hơi e thẹn ngậm miệng, dường như nghĩ tới gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Xe nằm trong bầu không khí quỷ dị này đi vào bệnh viện.
Cho tới khi họ tới ngoài phòng bệnh của Chu Mẫn Du, Ông Tấn Hoa mới lên tiếng nói một câu: "Tôi không thích não yêu đương như vậy."
Bạch Trân Trân cười, trả lời: "Người bình thường đều sẽ không thích não yêu đương như vậy."
Trong lúc nói chuyện, Bạch Trân Trân đẩy cửa phòng bệnh của Chu Mẫn Du.
Trước đó cô đã thanh lý nơi này một lần, trong phòng bệnh trở nên rất sạch sẽ, ngay cả thân thể của Chu Mẫn Du cũng trông nhẹ nhàng khoan khoái hơn trước nhiều.
Bạch Trân Trân nhìn thân thể của Chu Mẫn Du một lúc, bỏ người giấy nhỏ bị dán băng dán ra.
Giữa linh hồn và thân thể có lực hấp dẫn, trước đây Chu Mẫn Du dùng bí pháp giam cầm linh hồn của mình trong thân thể của Tống Nhã Lan, cho nên mới khiến cô ta và Tống Nhã Lan đều không thể quay về thân thể của chính mình.
Nhưng hiện giờ, bí pháp bị Bạch Trân Trân bạo lực phá trừ, linh hồn của Chu Mẫn Du được đưa tới bên thân thể cô ta, linh hồn của cô ta mất khống chế từ trong thân thể người giấy bay ra, sau đó bị hút vào trong thân thể của cô ta.
Nhưng bởi vì linh hồn rời khỏi xác quá lâu, thân thể của cô ta không khống chế được co giật, Bạch Trân Trân nhíu mày, lùi lại một bước.
Ông Tấn Hoa thấy vậy, cũng lùi lại một bước.
Thân thể của Chu Mẫn Du co giật mười mấy phút giống như giật điện, cuối cùng dần hồi phục bình thường, cô ta từ từ mở mắt ra, lập tức nhìn thấy trần nhà trắng tinh.
Cô ta ở đâu?
Chu Mẫn Du vừa mới quay về thân thể nên ký ức vẫn có hơi hỗn loạn, không thể phân biệt ra mình đang ở đâu, chuyện xảy ra trước đó cũng bị cô ta quên gần hết.
"Chu Mẫn Du, cảm giác tỉnh mộng như thế nào?"
Ngay lúc Chu Mẫn Du đờ đẫn, Bạch Trân Trân âm u lên tiếng hỏi một câu.
Mà câu nói đó giống như phá vỡ ma chú gì đó, những ký ức bị cô ta quên lãng đó dùng tốc độ nhanh nhất quay về đầu của Chu Mẫn Du.
"A!"
Cô ta phát ra tiếng thét đinh tai nhức óc, sau đó ngồi bật dậy, khó tin nhìn Bạch Trân Trân đứng gần đó.
Hai năm không gặp, Bạch Trân Trân không khác mấy so với lúc còn đi học.
Không đúng, cô xinh đẹp, thời thượng và càng thu hút ánh nhìn hơn khi đó nữa.
Lúc đi học, cho dù Bạch Trân Trân có dáng người khiến người ta ngưỡng mộ, nhưng quần áo cô mặc hầu như rộng rãi, rất ít khi mặc kiểu quần áo mát mẻ này.
Nhìn xem bây giờ cô mặc gì? Áo cổ yếm màu hồng, quần đùi jean, giày cao gót 8 phân.
Làn da cô lộ ra trắng nõn mịn màng, dưới ánh đèn giống như ánh sáng đang lấp lánh.
Bạch Trân Trân bây giờ còn chói mắt hơn cô lúc đi học, cũng càng lung linh rực rỡ hơn.